Thơ Sông Hương 03SDB-2025

10:20 14/04/2025
Nguyễn Tường Thuật - Nguyễn Văn Song - Khương Thị Mến - Nguyễn Đình Xuân - Nguyễn Quỳnh Anh - Huỳnh Thị Kim Cương - Khaly Chàm - Nguyễn Nhật Huy

NGUYỄN TƯỜNG THUẬT

Hội làng mùa xuân

Lộc e ấp thẹn thùng xanh mắt lá
Nắng non tơ nhón bước đón xuân về
Cò chao cánh như từ miền cổ tích
Lúa chớm xuân thì mươn mướt tới chân đê.

Chuông chiều thỉnh ngân nga chùa rêu phủ
Mái đình cong thơm ngan ngát hương trầm
Mơn mởn quá, thắt lưng màu hoa lý
Ríu rít đường làng em trẩy hội mùa xuân.

Trống điểm nhịp, đêm hội chèo đến độ
Nàng Châu Long đi nuôi bạn thay chồng
Chàng Dương Lễ - anh thợ cày, xóm Bắc
Châu Long thảo hiền - em gái ở làng Đông.

Mùa xuân đến, làng vui đêm vào hội
Ta gặp Thạch Sanh, Tiểu Kính, Thị Mầu...
Thợ cấy, thợ cày nhập hồn vào cổ tích
Chân đi hài còn xuộm ngấn bùn nâu...

Yêu thương quá, chốn làng quê bình dị
Chuyện nghìn xưa còn lưu giữ đến giờ
Đêm ấy sân đình tóc em thơm hương sả
Để tan hội rồi người về nhớ ngẩn ngơ...




NGUYỄN VĂN SONG

Những mùa xuân

Có những mùa xuân đã gõ cửa sau lưng
Vì lơ đễnh đôi khi không ngoảnh lại
Khi sợi tóc kể ngày sương bạc
Mới giật mình bấm đốt ngón tay khô

Có những mùa xuân còn ở phía mơ hồ
Chẳng dám cộng trừ vì biết đâu dài ngắn
Đôi khi ngắn lại như dài vô tận
Có lúc dài lại hóa hư không
 
Có một mùa xuân vừa mới mở ra
Lá búp thì xanh
Nụ đào thì thắm
Quên hết cả sau lưng và trước mặt
Nhấp ngụm trà chát ngọt trên môi.




KHƯƠNG THỊ MẾN

Viết cho em

Bản tình ca em không phím tơ hồng
Ô cửa vắng buồn trơ núi đá
Giấc mơ nồng hương mạ
Đò ơi! Còn chuyến sang.

Chú gà trống dõng dạc gọi ngày
Găm mảnh vỡ vào bình minh run rẩy
Sáng nay, lũ cua đồng xây nhà bên đụn mạ
Em chưa về, mẹ cõng nước mòn tay.

Muỗi vẽ cuộc đời bằng chữ o tròn
Bằng tiếng thở thời gian thật khẽ
Bằng ròng ròng mưa tháng Giêng lất phất
Có một người khỏa nước gọi tên em

Mẹ gom tàn đông lá rụng mặt thềm
Thưa tiếng trẻ bụi cau gầy rũ bóng
Em mải mê phía trời xa thẳm
Đánh rơi chiều ta và mẹ đợi trông.




NGUYỄN ĐÌNH XUÂN

Cỏ

Cỏ trong vườn nhà giàu vẫn  cỏ dại thôi
 có xanh thắm theo mùa
Rồi thu cũng úa
Nắng chiều vàng vọt xác xơ.

Cỏ tự nhận mình dày đan những vòng tay
Đã ngỡ ngàn năm dan díu
Rồi một ngày đông, người phũ phàng buông bỏ
Đất thật mặt mình lỗ chỗ vết thương...

Em về một chiều nhận lại quê hương
Thấy cỏ xanh hồn mình ngày xa xứ
Người cứ ôm  dẫu một ngày mọi thứ
Nguyên thủy trở về dưới cỏ lặng im...



NGUYỄN QUỲNH ANH

Ẩn dụ làng quê

Một nỗi buồn thả trôi trên sông
loài hoa lục bình tim tím
 dòng nước trong hay đục
 trời mưa hay nắng vẫn tím sắc lục bình

chiếc mo cau kéo tuổi thơ đi đâu
khu vườn lặng im đến lạ
những chùm quả chín vàng mộng mị
chở mùa thu xa lắc quay về

tiếng vạc đêm
thêm nốt nhạc quê nhà
cứ vời vợi lòng người xa xứ
len lỏi giữa muôn vàn âm thanh
náo động phố phường

hương bưởi hương chanh dùng dằng lối 
mái tóc ai thơm cả hội làng
bao mùa hội trôi qua mái đầu điểm nhịp thời gian
mùi hương vẫn còn vương vấn

cánh đồng bát ngát mây trắng trời xanh và lúa xanh
một đời lam  cấy cày đồng sâu ruộng cạn
khi nằm xuống ông  về cuối đồng yên nghỉ
hóa nấm cỏ xanh lặng lẽ giữa  thường.



HUỲNH THỊ KIM CƯƠNG

Nắng sớm…

Một sớm nắng tràn qua ô cửa
Những bãi bờ xanh thơm ngát hương quê
Bầy én liệng dệt mùa thương nhớ
Con đường quê ê ấp dáng ai về?

Ngọn khói đồng xôn xao mắt biếc
Cánh diều xưa  gió lặng thầm
Bờ đê vắng những tiếng cười buổi sớm
Tuổi thơ có về trên lối  chiều qua.

Nhành hoa dại khẽ khàng bung nở
Bãi bờ xưa thắp nắng chân trời
Bài đồng dao trong ngần  ức
Những tiếng ngày xưa vang vọng đến giờ.

Mái nhà quê dãi dầu năm tháng
Tiếng cơm sôi thao thức những hương thầm
Giàn mướp đắng trổ vàng trước ngõ
Ngày trở về nghe nắng sớm vỡ qua vai…



KHALY CHÀM

Xứ người hương lúa đẫm môi
         (con sẽ về bên bến sông quê…
         tro cốt mẹ đã hòa tan vào biển cả!)


nói năng  với cõi riêng
mắt cay rướm lệ vẫn biền biệt xa
mỏng tang sương khói hằng sa
tàn thu  nắng đã già đời chưa

bao lần níu bóng chiều xưa
trách ta hờ hững  cưa quên về
diều ơi, nhớ ngậm hồn quê
chao nghiêng đi nhé vỗ về tuổi thơ!

xoay đèn tìm cái ngu ngơ
bọt tan rượu lạnh lờ mờ tử sinh
lăn tăn dị bản ảo hình
cả cười một tiếng vang thinh âm buồn

thôi thì,  lộng qua truông
ngựa già  móng ngàn muôn nhịp rồi
xứ người hương lúa đẫm môi
cố hương nhớ quá… mẹ ơi con về!



NGUYỄN NHẬT HUY
 
Thảo nguyên

Vó ngựa
Rỗng như lồng ngực

Những cuộc đời thổi theo đám cỏ
Nhẹ tênh
Anh ngồi bên lửa
Nghe tiếng thì thầm của những con cừu
Và dòng sông đang cạn
Theo tiếng cỏ về trời
Những giấc mơ xanh của cô gái nhỏ
Tan như một tảng băng mùa xuân
Anh tiếc thương đồng cỏ
những say đắm một thời



Hạt mầm

Hạt mầm bật tiếng
Mở khe uống chén nắng sau mưa
Em rất xưa
Anh cùng thành cũ kỹ
Còn tình yêu mình lớn lên
Giai điệu không tên vu vơ cùng hát lại
Hát lại không đủ dài cho hết đường đi
Tiếng âm thầm của rêu
Nứt ra từ kẽ nắng
Biết bao lâu sau ngày im lặng
Hạt mầm mình sẽ lớn sau mưa
Vệt xanh dài từng khóc ngày xưa

Chưa đủ hiểu khúc mầm thơm vụng dại

(TCSH56SDB/03-2025)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Tin nổi bật
  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.

  • Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong

  • ...Ai khao khát ngủ trên đỉnh                                         Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...

  • LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

  • Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.

  • I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

  • Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy

  • ...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...

  • Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng

  • Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ

  • Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao

  • ...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...

  • Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ   Cuối sông lơ đãng rượu như mình

  • Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu

  • những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần