Tạp chí Sông Hương và cuộc hội ngộ trên đất Hà Thành

09:09 16/10/2009
PHẠM NGUYÊN TƯỜNGHai cái máy lạnh hai cục trong căn phòng 40m2 của nhà hàng Hoa Chuối cộng với cả trận mưa chiều đột ngột tầm tã không làm dịu được sức nóng từ tấm thịnh tình của gần 50 cộng tác viên thân thuộc của tạp chí Sông Hương tại thủ đô Hà Nội.

Tạp chí Sông Hương gặp mặt cộng tác viên - Ảnh: Lê Vĩnh Thái

Nhà văn Hạ Nguyên (Hồ Đăng Thanh Ngọc), Phó Tổng Biên tập phụ trách tạp chí áo mướt mồ hôi, vẻ mặt khi giãn ra khi căng lại. Giãn ra bởi mừng vui quá đỗi khi thấy nhà văn Nguyễn Quang Lập mến yêu tập tễnh bước vào, cuối cùng anh cũng đã đến được như đã hứa. Nhìn dáng anh chống gậy bước vào nhà hàng, bất chợt nhớ đến câu nói rưng rưng của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường ngày gặp lại anh mà chính anh đã ghi lại thật xúc động trong tập tản văn Ký ức vụn: “Ua chầu Lập Lập…” Lại căng thẳng vì còn bao nhiêu người khả kính nữa, không biết trời mưa thế này, lại đang cuối tuần, có đến được không… Cũng phải thôi, hơn một năm phụ trách Sông Hương, chỉ có liên hệ qua điện thoại, qua e-mail…, bây giờ anh mới có dịp gặp gỡ một cách đầy đủ và chính thức những bậc trưởng thượng đa đề xứ Bắc Hà đã và đang ủng hộ tạp chí hết lòng.

Cuối cùng, mọi người cũng đã tới gần như đông đủ. Về nghiên cứu - lý luận - phê bình có các giáo sư Phong Lê, Nguyễn Đăng Mạnh, Trần Đình Sử, Đỗ Lai Thúy, Lại Nguyên Ân, Đào Duy Hiệp, Trần Thiện Khanh ... Nhà phê bình Nguyễn Văn Hạnh vừa từ trong Nam ra Bắc cũng nhận lời mời đến dự. Về phía các nhà văn, nhà thơ, họa sĩ có Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Huy Thiệp, Trung Trung Đỉnh, Hoàng Minh Tường, Lê Huy Quang, Hoàng Cát, Minh Chuyên, Trần Phương Trà, Trần Nhương, Trần Quang Đạo, Bảo Sinh, Phan Huyền Thư, v.v… Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo bận việc không đến được nhưng ngày trước đó đã kịp gửi đến ba chai rượu sâm đậm đà hương vị. Đây quả là một cuộc hội ngộ mà như trang web trannhuong.com ngay sáng hôm sau nhận định: “Cuộc hội tụ mà có lẽ nhiều báo chí mơ ước cũng khó lòng có được”.

Nhà nghiên cứu văn học Phạm Xuân Nguyên nhận lời mời của Hồ Đăng Thanh Ngọc làm MC cho buổi gặp mặt. Trong vai trò “MC tình nguyện” nhiều lúc anh phải nói to, nhắc đi nhắc lại từng lời khai mạc vì tiếng cười đùa trò chuyện huyên náo vui vẻ của khắp các bàn tiệc. Quả thật, đã lâu lắm rồi mới có được một buổi họp mặt thân tình và vui như thế này. Cuộc gặp với tạp chí Sông Hương cũng là một dịp tao ngộ hiếm hoi của những người cầm bút vốn quanh năm suốt tháng chỉ có “cày” trên trang viết, biết nhau, đọc nhau, nhớ nhau qua trang viết. Nhà thơ Nguyễn Khắc Thạch, nguyên Tổng Biên tập, đã dành những lời trân trọng nhất để tỏ bày lòng tri ân: “Quý vị đang ngồi đây chính là những người đã làm cho Sông Hương nổi tiếng, làm cho Sông Hương có thương hiệu, mang đậm truyền thống văn hóa Huế”. Nhà văn Hồ Đăng Thanh Ngọc tiếp lời, mong mỏi các giáo sư, tiến sĩ, văn nghệ sĩ thủ đô tiếp tục cộng tác nhiều hơn nữa với tạp chí, làm cho Sông Hương ngày một hay hơn, làm sao phát huy được truyền thống đồng thời tìm kiếm, cổ xúy và khẳng định những giá trị mới. Có thể cảm nhận được thái độ nghiêm túc và sứ mệnh lớn lao mà nhà văn trẻ Hồ Đăng Thanh Ngọc đang gánh vác, khi anh trân trọng tiếp thu những ý kiến đóng góp của các bậc thầy, các bậc đàn anh.

Cuộc chuyển giao thế hệ lãnh đạo không ồn ào, nhưng đủ gây được lòng  tin ở những cộng tác viên và bạn đọc của tạp chí văn nghệ xứ thần kinh. Như lời nhà thơ Lê Huy Quang mộc mạc, chân tình sau đó: “Tôi bố người Nghệ An mẹ Hà Tĩnh rất gần với Huế nên tôi cũng yêu mến Tạp chí Sông Hương. Xin được chúc các anh chị sức khỏe và làm tốt cuộc chuyển giao thế hệ”. Giáo sư Nguyễn Văn Hạnh bày tỏ thật lòng: “Anh Trần Độ rất quý Tạp chí Sông Hương, và tôi cũng vậy”. Nhà nghiên cứu văn học Trần Đình Sử phát biểu với tư cách người con của Huế, Sông Hương đã từng và vẫn đang có những trang lý luận phê bình chất lượng rất tốt, độc đáo, dũng cảm đi vào chỗ gai góc mà không phải tờ tạp chí văn nghệ nào cũng có được và ông tin Sông Hương sẽ tiếp tục giữ được tinh thần như vậy. Ông nói gần đây tạp chí tiếp tục quan tâm giới thiệu nhiều cây bút mới, cây bút trẻ là rất đáng hoan nghênh.

Giáo sư Phong Lê tin tưởng: “Sông Hương đã có một khởi đầu rất tốt đẹp và tôi mong Sông Hương có những bước đi mới tốt đẹp không kém”. Nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân: “Tạp chí Sông Hương là một trong những tạp chí có vai trò rất xuất sắc, đặc biệt trong thời đầu đổi mới, những bài báo nêu vấn đề về văn học, đời sống xã hội mang tính chất cấp thiết nhất của nhiều người, trong đó có cả tôi nữa. Trong khi các tờ báo nơi khác từ chối đăng thì Sông Hương đã đăng và đã gây được tiếng vang rất là tốt cho tiến trình của tư tưởng và văn hoá thời đó. Cho đến bây giờ, nghĩ lại tôi vẫn biết ơn, đồng thời đánh giá rất cao đóng góp của Tạp chí Sông Hương...”

Nhà văn Minh Chuyên với nhiều trang bút ký và kịch bản nổi tiếng đánh động những vấn đề hậu chiến nhức buốt cũng bày tỏ tình cảm của mình: “Tôi là đứa con của Sông Hồng nhưng rất ngưỡng mộ Sông Hương. Chúc Sông Hương ngày càng khởi sắc”. Nhà thơ Hoàng Cát: “Tạp chí Sông Hương đã làm được điều mình cần phải làm. Với tư cách là người cộng tác viên, một người bạn rất yêu thương, tôi lặng lẽ đọc Tạp chí Sông Hương như lặng lẽ tâm sự với một người bạn...”. Nhà báo Lương Bích Ngọc nồng nàn: “Tôi đã yêu mến Sông Hương từ những ngày còn là sinh viên, ngày xưa tôi đã khát khao được đăng bài ở Sông Hương, bây giờ tôi cũng vẫn khao khát được đăng bài ở Sông Hương”.

MC Phạm Xuân Nguyên ngay sau đó cũng tranh thủ phát biểu riêng với Sông Hương: “ Tạp chí Sông Hương đã qua tuổi 25, đã tồn tại hơn 1/4 thế kỷ, trong thời gian ấy Sông Hương đã trở nên một văn hiệu, trở thành tên tuổi của văn chương không chỉ của vùng đất Cố đô Huế mà còn của cả nước, nó cũng góp phần là một địa chỉ văn hoá cho những người Việt Nam ở nước ngoài. Đấy là một di sản, một gia tài của Sông Hương trong hơn 25 năm qua. Làm được thế, trước hết là nhờ sự nỗ lực, công lao của tập thể những người làm Sông Hương, từ Tổng biên tập đầu tiên là nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm cho đến Phó Tổng biên tập Phụ trách thứ bảy này, nhà thơ, nhà văn Hồ Đăng Thanh Ngọc... đã có một dòng chảy tiếp nối. Nhiệm vụ, trọng trách, sứ mệnh của Sông Hương hiện tại là duy trì và phát triển được truyền thống đó trong hoàn cảnh mới, trong thời vận mới của Thừa Thiên Huế, của đất nước... Đứng về phía chúng tôi là những người viết, những người cộng tác, chúng tôi cố gắng giúp cho Sông Hương có được những bài vở và chúng tôi cảm thấy vui. Khi có bài trên Sông Hương, chúng tôi cũng được rất rộng rãi người đọc biết đến vì họ đọc Sông Hương...”

Có thể nói, Sông Hương dù trải qua bao thăng trầm nhưng vẫn giữ được bản sắc, bản lĩnh của mình, chính vì thế đã  nhận được niềm tin yêu kỳ vọng của biết bao thế hệ cộng tác viên thân thiết và đáng kính như vậy. Một vấn đề đáng suy ngẫm mà nhà văn Nguyễn Quang Lập nêu ra: “Sông Hương đã “thay quan đổi chức” nhiều lần nhưng đội ngũ cộng tác viên vẫn không có nhiều thay đổi. Điều này thật đáng trân trọng vì Sông Hương có một lực lượng cộng tác viên chung thủy, nhưng cũng thật đáng lo…” Anh có một đề nghị táo bạo là “thay mới cộng tác viên”. Sông Hương hiểu tình ý của nhà văn đã từng có những trang truyện ngắn hay góp phần làm nên bản sắc Sông Hương thời kỳ đầu, đó cũng chính là trách nhiệm mà tạp chí phải thực hiện: tìm kiếm những gương mặt mới.

Thì đây, một trong những gương mặt thơ mới mà Sông Hương có công phát hiện qua cuộc thi thơ, đó chính là nhà thơ nữ Phan Huyền Thư. Chị từng được giải thưởng với bài Huế cực hay trong đó có hai câu ám ảnh:

Muốn thì thầm vuốt ve Huế thật khẽ
Lại sợ chạm vào nơi nhạy cảm của cơ thể Việt Nam…

Nhìn quanh, nhận ra một số gương mặt trẻ ở Hà Thành cũng đã có mặt. Đó là nhà nghiên cứu trẻ Trần Thiện Khanh, là các cây bút trẻ như Nguyễn Văn Ninh, Vũ Thị Huyền Trang... Còn rất nhiều cây bút vẫn viết cho Sông Hương nhưng vì bận công tác không đến được như nhà văn Võ Thị Xuân Hà, Lương Ngọc An, Phong Điệp...

Sông Hương vẫn đang được các văn nghệ sỹ Hà Thành hết sức ưu ái. Cũng vì thế, Sông Hương biết mình còn nhiều việc phải làm…

P.N.T

(247/09-09)


 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN QUANG HÀ                        Truyện kýHoà thượng Thích Đôn Hậu gọi đại đức Thích Trí Diệm lên phòng riêng:- Ta đang mắc công chuyện không thể xa Huế được trong thời gian này, nên ta cử thầy vào chùa Hải Đức, Nha Trang tham gia cuộc thuyết pháp quan trọng tại đó. Thầy đi được chớ?Đại đức Thích Trí Diệm cúi đầu thưa:- Dạ, được ạ.

  • VĨNH NGUYÊN                Truyện kýSau “vụ” gặp em, tôi băn khoăn lắm lắm. Là bởi trước đó - trước quả rốc-két mà chiếc F4H phóng xuống và em bị thương dưới đùi, em đang chờ tháo dây thuyền ở hốc đá, còn tôi thì giữ lấy ống ti-dô cho nước vào hai cái thùng phuy trên thuyền cho em. Hai chiếc thùng phuy 400 lít nước sắp tràn đầy. Như vậy là quá đủ thời gian cho chúng ta có thể hiểu biết về nhau, tên tuổi, quê hương bản quán.

  • ĐẶNG VĂN SỞ          Ghi chépKhông hiểu sao tôi lại đi tìm anh - anh Nguyễn Đức Thuận - người anh chú bác ruột cùng chung sống dưới một mái nhà với tôi. Tôi chỉ nhớ là hồi đó chồng của cô tôi nằm mơ thấy anh, và bác vào tận Nha Trang để đi tìm anh Mậu, người đồng đội và là người chứng kiến lúc chôn cất anh.

  • NGUYỄN QUANG HÀMột buổi sáng vợ chồng anh Thảo, chị Ái đang đèo nhau, phóng xe Honda trên đường Nguyễn Trãi, một con đường lớn của thành phố Huế, bỗng có một người lao thẳng vào xe anh Thảo. Nhờ tay lái thiện nghệ, nên anh Thảo đã phanh xe kịp. Hai vợ chồng dựng xe, ra đỡ nạn nhân dậy.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGBút kýAnh đã xứng đáng với danh hiệu "Nghệ sĩ Nhân dân" của nhà nước ta phong tặng. Riêng Hội Nghệ sĩ điện ảnh Nhật Bản đã tặng cho anh giải thưởng vẻ vang dành cho người nghệ sĩ thuật lại sự tích dân tộc mình bằng điện ảnh...

  • ĐÀO XUÂN QUÝĐã lâu lắm, có đến hơn hai năm, kể từ khi bị tai nạn ở chân tôi chưa đi vào các hiệu sách, kể cả các hiệu sách ở Nha Trang. Đi tới các hiệu sách thì xa quá, đi bộ thì không đi nổi, mệt và nóng lắm, mà đi xe thuê thì cũng khó, vì họ không phải chỉ đưa mình tới nơi mà còn phải đợi hàng giờ khi mình phải tìm chọn sách nơi này nơi nọ, quầy này quầy khác v.v...

  • NGUYỄN THANH CHÍHai mươi tám tuổi, nó không biết chữ và không quen đi dép, mặc áo quần dài; lầm lũi, ít nói nhưng rất khoẻ mạnh... Với nó rừng là nhà, các lối mòn trong rừng thì thuộc như lòng bàn tay... Đó là Trương Ngọc Hoàng, sinh năm 1977.

  • NGUYỄN TRỌNG BÍNHMọi chuyện xẩy ra suốt 55 ngày đêm ở đơn vị trong cuộc tổng tiến công nổi dậy xuân 1975 mà đỉnh cao là chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử, tôi đều nhớ như in. Thế mà, lạ lùng thay, suốt thời gian đó, hàng ngày mình ăn thế nào, lại không nhớ nổi. Chỉ nhớ mang máng có lúc ăn cơm nắm, ăn lương khô. Về giấc ngủ, có thể là tranh thủ nửa ngủ nửa thức giữa 2 trận đánh hoặc lúc ngồi trên xe trong đội hình hành tiến. Cố hình dung, tôi nhớ được bữa cơm chiều ở dinh Độc Lập, hôm 30-4-1975.

  • NGÔ MINHỞ CỬA NGÕ XUÂN LỘCSư Đoàn 7 thuộc Quân Đoàn 4 của chúng tôi hành quân từ Bảo Lộc về ém quân trong một rừng chuối mênh mông, chuẩn bị tấn công cứ điểm Xuân Lộc, cửa ngõ Đông Bắc Sài Gòn, đúng đêm 1-4-1975.

  • HUỲNH KIM PHONG(Chào mừng kỷ niệm 30 năm ngày giải phóng miền , thống nhất đất nước 30.4.1975 - 30.4.2005)

  • LÊ HOÀNG HẢICon người từ khi cảm nhận thế giới xung quanh là lúc cảm được sự xa vắng, ly biệt... Nhớ hồi thơ dại, đứng trên bến sông trước nhà nhìn sang Cồn Hến thấy sông rộng lắm cứ nghĩ khó mà bơi sang sông được. Mỗi lần đi bộ từ nhà lên cầu Gia Hội dù chỉ vài trăm mét nhưng lại cảm thấy rất xa. Càng lớn khôn cảm nhận về khoảng cách được rút ngắn. Nhưng lạ thay khoa học ngày càng khám phá không gian, vũ trụ thì chạm đến cõi vô cùng.

  • HỒ NGỌC PHÚTôi về lại Huế sau trận lụt tuy muộn nhưng khá lớn vào gần cuối tháng 12 năm 2004. Ngồi ở quán cà phê Sơn bên bờ chân cầu Trường Tiền, nhìn sông Hương vào lúc sáng sớm sao thấy khang khác, trong có vẻ như sáng hơn ngày thường.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGĐã lâu tôi không hề nhắc đến hoa, và tôi cảm thấy tôi đã có lỗi đối với những người bạn tâm tình ấy dọc suốt một quãng đời chìm đắm trong khói lửa. Thật ra, những cánh hoa nhỏ bé và mong manh ấy đã viền con đường tuổi trẻ đầy kham khổ của tôi. Chiến chinh qua rồi có nhiều cái tôi đã quên, nhưng những cánh hoa dại dọc đường không hiểu sao tôi vẫn nhớ như in, như thể chúng đã được ấn vào trí nhớ của tôi thành những vết sẹo.

  • NGUYỄN THẾ QUANG(Chuyện tình chưa kể của nhà thơ Hoàng Cầm)

  • VÕ NGỌC LANTôi sinh ra và lớn lên tại vùng Kim Long, một làng nhỏ thuộc vùng cận sơn, không xa Huế là bao. Bởi thuở nhỏ chỉ loanh quanh trong nhà, trong làng ít khi được “đi phố” nên đối với tôi, Huế là một cái gì thật xa cách, thật lạ lùng. Đến nỗi tôi có ý nghĩ buồn cười: “Huế là của người ta, của ai đó, chứ không phải là Huế của tôi”, ngôi chợ mái trường, một khoảng sông xanh ngắt và tiếng chuông chùa Linh Mụ... mấy thứ ấy mới là của tôi.

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNGNhân một lần ghé ngang Paris , võ sư người Huế Nguyễn Văn Dũng đã đi thăm sông Seine. Đứng lặng lẽ bên dòng sông thơ mộng bậc nhất nước Pháp, bỗng lòng ông nhớ sông Hương quá trời. Về lại Việt , ngồi bên bờ sông Hương, ông vẫn hãy còn thấy nhớ cồn cào cái dòng chảy thầm thì trong sương mù như một nhát cắt ngọt ngào giữa trái tim đa cảm.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGTôi rẽ vào nhà Thiệp để đưa bé Miên Thảo đi học. Cô bé hét vang nhà để bắt tìm cho ra chiếc dép đi trời mưa lạc nơi đâu không biết. Miên Thảo mặc chiếc quần Jean xanh và khoác áo len đỏ, choàng một chiếc phu la cổ màu đen trông thật đỏm dáng.

  • NGUYỄN QUANG HÀSông Bồ là con sông không dài, nhưng đẹp ở về phía Bắc Huế. Phía tả ngạn, hữu ngạn vùng thượng lưu sông là hai huyện Phong Điền và Hương Trà, vùng hạ lưu sông chảy qua Quảng Điền rồi đổ vào phá Tam Giang. Làng xóm hai bên bờ sông khá trù mật.

  • MINH CHUYÊN (Tiếp Sông Hương số 12-2008)

  • MINH CHUYÊN (Tiếp theo và hết)