Tạo hóa

15:13 17/04/2008
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua
tôi viết tờ di chúc sống
cũng hoang đường như thế
(người đàn bà ôm mặt, chùi nước mắt - hoảng hốt gọi. Nghìn trùng...)

* Gió câu hồn đám mây và cầu hồn cơn mưa
mưa lung trên nẻo đời bụi bặm
tôi ướt từng canh buổi dặm trường
và những đêm như dệt bằng sợi nhớ
mảng mưa buồn lay lắt bóng hình em
nhớ mắt em cay u hờn mỏng
chiều rơi từng giọt đắm hương chiều
có người đàn bà ngồi gỡ cô liêu
gỡ từng hạt trăng khỏi da thịt mình và mơ dòng máu rần rật
chảy bừng bừng hoan lạc...
tôi chùng đi trong giọng gió lãng quên về
trong rậm rối hồn lặng im thở dốc
bất tận đời - một thế giới điên mê
em man dại những vết cười phụng phịu
(*)
cảm ơn em một chút buồn, vui để cùng trân quý
đời muốn vui mấy chốc được vui mà

Mai rồi...
những cơn gió đi xa
gió xóa miên man vọng âm thành xưa cũ
câu hát nào rụng phía ngực buông xuôi
nếu khóc được dễ dàng như câu hát
ví dặm... mưa chừ nước mắt dễ trôi
dốc hết sức vào cuối chiều để tím
(Tím chung tình như Huế tự xưa thôi)

...Chỉ có Thượng đế và...
mặc Thượng đế đã bày trò con tạo - rồi ra tay thưởng - phạt chính mình
mặc tạo hóa đã nhai mình không no bụng

---------
(*) “Ta hoài những bước lang thang
Yêu em vô lượng mà man dại buồn... (...)”


ĐÀO DUY ANH
(nguồn TCSH số 230 - 04- 2008)
Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: “Niềm đam mê vô tận của tôi là đọc, làm thơ, viết văn và khao khát đến cháy bỏng là có đủ thời gian để thực hiện niềm đam mê ấy”. Khát khao ấy đã đi cùng năm tháng với nữ thi sĩ Vũ Thiên Kiều từ khi còn là cô học trò giỏi văn toàn quốc (1985), cho đến hôm nay, khi công tác tại Ban Dân vận huyện Hòn Đất, tỉnh Kiên Giang.

  • Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.

  • (SHO). Người đã ra đi thật rồi

    Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp

    Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân

  • Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng

  • Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ

  • Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.

  • Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.

  • Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế


  • TRẦN ĐÌNH BẢO

  • Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi

  • Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý