Tản mạn nhân gặp lại nhà văn Nguyễn Mộng Giác

15:43 05/10/2009
NGUYỄN KHẮC PHÊLần này, tác giả bộ trường thiên tiểu thuyết viết về thời Tây Sơn - Nguyễn Huệ "Sông Côn mùa lũ" (SCML) trở lại thăm nơi vua Quang Trung lên ngôi khi Huế vừa sang thu. Nước sông Hương do những trận mưa đầu mùa trên đại ngàn cuốn đất bùn con đường lớn Trường Sơn vừa xẻ rộng tràn về, không còn trong xanh như dịp ông về thăm Huế mùa hè hai năm trước, nhưng Cố đô qua hai kỳ Festival, nhiều khu phố được tôn tạo, khang trang hơn nhiều. (*)

Nhà văn Nguyễn Mộng Giác - Ảnh: vnthuquan.net

Vẫn trong căn nhà nhỏ của ông anh rể - một nghệ sĩ nhiếp ảnh họ Nguyễn Khoa, lần này, do đã hiểu biết nhau hơn, chúng tôi trò chuyện thân mật như đôi bạn đồng nghiệp gần gũi, chứ không hề cảm thấy sự xa cách của hai người ở hai phía địa cầu, càng không phải đề phòng, giữ ý vì Nguyễn Mộng Giác (NMG) là nhà văn-Việt kiều-lưu vong, còn tôi là nhà văn-Việt cộng. Chẳng phải là sự "hòa tan" trong "hòa nhập" như nhiều người lo ngại mà hóa ra con người ta, nhất là cùng một dân tộc, dù chính kiến khác nhau, vẫn có nhiều điểm gặp nhau, nhiều điều chung với nhau lắm (mà chẳng phải khoa học đã chứng minh bản đồ "gen" của con người 99,9% là giống nhau đó sao?). Hình như xưa nay chỉ vì quá nhấn mạnh đến sự dị biệt, độc tôn mới sinh ra lắm chuyện! Lần gặp này tôi mới biết tuổi thơ của anh cũng trải qua những cảnh y hệt tôi đã chứng kiến ở quê tôi (Hà Tĩnh) nửa thế kỷ trước. Phải, anh sinh năm 1940, chỉ kém tôi một tuổi và Bình Định quê anh là vùng tự do như Khu Tư của tôi trong chống Pháp nên tuy còn tuổi học sinh, chúng tôi đều được tổ chức cho học tập kiểm điểm tự thú những hành vi tư tưởng hủ bại "mất lập trường giai cấp", như có anh chàng muốn được tiếng là "thành khẩn" đã tự bịa ra việc mình đã...hiếp con gái một nông dân!...

Thật đúng là chuyện "đời xưa"! Nhưng con người ta làm sao cắt đứt được với quá khứ, nhất là khi nó gắn với bài học đắt giá do "sao chép nguyên bản" lối hành xử của nước ngoài. (Và tiếc thay, đâu phải chuyện xưa, trong đời sống xã hội hôm nay, cả trong lĩnh vực văn nghệ, cũng còn không ít người sùng bái và ưa chuyện "cóp-pi" đồ ngọai quốc.)

Nhân đây, xin nhắc một chút "sự cố" khi tôi viết bài kể lại cuộc gặp NMG lần đầu cho...vui. Nghe nói, sau khi bài đăng trên "Sông Hương", trong một cuộc họp nào đó, có người phê phán tác giả "mất lập trường" khi nhắc chuyện nhà văn thiếu thốn khó khăn sau ngày giải phóng nên phải "vượt biên", đã thế lại có ý đề cao NMG! Tôi "tự kiểm điểm", lại thấy mình và cả NMG nữa, "quá lập trường" vì ông tỏ ra rất vui mừng thấy trong nước in đủ loại sách quý rất đẹp, trong khi bên Mỹ, vất vả, cực nhọc lắm mới in được một cuốn sách (như để in SCML, hai người bạn của ông ở NXB An Tiêm phải bỏ ra 25.000 đô-la, bán cả chục năm mới thu được vốn...); về quan điểm văn nghệ thì ông "chê" một số bạn trẻ trong nước đang dẫm lại vết chân lớp nhà văn như ông bốn chục năm trước, chạy đua theo các trào lưu "cách tân" ở châu Âu và ông đã có một nhận xét rất sâu sắc, rất đáng suy nghĩ: "Nhà văn nào nổi bật nhờ sự khác biệt của chế độ chính trị thì thường không bền..." Để "thử" xem mình nghĩ sai hay đúng, tôi bèn gửi bài cho tờ "An ninh thế giới" cuối tháng, một tờ báo có rất đông độc giả vì tin rằng báo của Bộ Công an thì hẳn là "vững lập trường". Bài được đăng nguyên vẹn, chỉ bị sửa cái đầu đề!

(Gọi là chuyện vui nên xin được lan man một chút. Tôi chẳng dám khoe là mình hay ho đúng đắn gì, vì gần đây nghe nói có mấy tờ báo cũng thuộc loại "rất lập trường" đăng bài của Nhật Hòa Khanh viết về nhà thơ Tố Hữu, bị chính phu nhân nhà thơ lên án công khai trên tờ "Văn nghệ" của Hội Nhà văn Việt Nam! Chuyện "lập trường" trong văn nghệ, báo chí của mình nó "linh động", nó "vui" như vậy đó. Kể ra như vậy cũng hay. Văn nghệ và báo chí là tiếng nói của quần chúng bách tính kia mà! Còn lãnh đạo thì tất nhiên phải có định hướng. Có điều, nói nhỏ thôi nghe, hình như những năm qua, cái "hướng" hơi mù mờ và luôn thay đổi thì phải, khiến quần chúng chẳng biết đâu mà theo. Ví như mới nghe phê phán quan niệm "mèo đen mèo trắng" gì đó, nhưng rồi nhiều việc lại đi theo người ta. Với ông "Ốp", ông "Ép" nào đó cũng như vậy thôi! Có kẻ bảo rằng: "Thân phận nhược tiểu đành phải vậy thôi!" Ý kiến loại này hẳn là đáng phê phán...)

Cũng lại nghe nhà nghiên cứu Mai Quốc Liên nói rằng, do bài báo tôi vừa kể "quá lập trường", lại đăng trên báo của Bộ Công an, nên NMG bị một số phần tử quá khích bên Mỹ làm rầy. Gặp lại ông, tôi liền hỏi; ông cười, vẫn nụ cười chúm chím rất vui, giọng nhẹ nhõm:

- Chuyện đó có gì quan trọng, anh. Ngay họ thấy SCML được Hà Nội cho phép in nguyên văn, họ đã cho tôi là "thân Cộng" rồi!

Tôi chợt nhớ đến vụ ông Luyện nào đó kiện Trung tâm William Joiner thuộc Đại học Massachusetts (Mỹ) sao lại trả tiền mời các nhà nghiên cứu "Việt cộng" như Hoàng Ngọc Hiến, Huệ Chi sang Mỹ tham gia đề tài "Nghiên cứu cộng đồng người Việt hải ngoại" mà internet gần đây tung ra, trong đó có người tôi quen biết là anh Nguyễn Bá Chung cũng bị xếp vào loại "thân cộng"... Nhưng một người bà con của tôi ở Mỹ cho biết, số người "ăn thua" theo đuổi loại chuyện "chống cộng" hay "thân cộng" xưa cũ đó rất ít. Đa số bà con, nhất là thế hệ thứ hai đã lập nghiệp, có chỗ đứng trong xã hội Mỹ thì họ lo những chuyện khác quan trọng và thực tế hơn...

- Tôi nghe nói SCML đã được NXB Văn học tái bản...

- Vâng. Để tôi lấy anh xem...À, Diệu Chi...

NMG hướng vào phòng bên gọi "người đẹp" họ Nguyễn Khoa ra chào tôi nhân thể mang sách ra. Tuy đã lên chức bà ngọai, nhưng người cựu nữ sinh Đồng Khánh vẫn còn duyên dáng lắm. Hèn chi NMG sau khi đỗ thủ khoa Đại học sư phạm Huế, về dạy trường Đồng Khánh đã không thể trở về quê hương Bình Định của mình. Chị Diệu Chi bê bộ sách nặng chịch đặt lên bàn, nở rộng nụ cười cởi mở thay lời chào và nói:

- Hóa ra anh là em chị Thiếu Anh...

Một chuyện ngẫu nhiên khiến tôi và chị lần đầu gặp nhau mà như đã quen biết từ lâu. Duyên do là gần chục năm trước, tôi đã giúp chị tôi Nguyễn Thị Thiếu Anh, cũng là cựu nữ sinh Đồng Khánh, in cuốn tự truyện "Tình yêu thuở ấy"; bạn bè của chị tôi mang sách sang Mỹ rồi không hiểu sao đến tay chị Diệu Chi. Cảm động trước việc "bà lão" không quen biết ngồi bán chè chén viết sách kể chuyện Đồng Khánh một thời "cổ tích", (**) chị Diệu Chi bớt chút tiền chợ gửi giúp chị tôi trả tiền in sách.

Người con gái Huế yêu sách, yêu văn chương như thế hèn chi đã cả quyết bỏ lại nhiều thứ thiết yếu khác để dành chỗ chất cả "núi" bản thảo tiểu thuyết SCML sang Mỹ, khi được NMG bảo lãnh qua. (NMG hoàn thành SCML năm 1981 tại TP. HCM, anh Hà Mậu Nhai, Giám đốc NXB "Văn nghệ TP.HCM" hoan nghênh, nhưng hồi đó, khó khăn nhiều thứ, không in được. NMG sợ mất bản thảo trong chuyến đi "phiêu lưu", giao lại cho vợ cất giữ...) Nhắc lại chuyện "ngày xưa", chị Diệu Chi vui vẻ kể:

-...Hôm ra phi trường Tân Sơn Nhất, tôi đóng bộ người nhà quê, chia đống bản thảo ra xếp lẫn với quần áo và dặn đứa con cùng đi: "Nếu có chi trục trặc, con cứ đi, mẹ phải theo giữ tập bản thảo này". May là khi bị soát hành lý, họ hỏi "cô đem giấy má gì mà lắm thế"; tôi bảo "rỗi rãi, tôi ghi lại cuộc đời đi dạy của mình cho đỡ buồn..."; thế là họ cho qua...

Nhờ đó mà chúng ta mới có SCML hôm nay. Nói cho đầy đủ thì cũng nhờ đất nước đổi mới, nhà nghiên cứu Mai Quốc Liên trong một dịp sang Mỹ, đọc SCML, nhận thấy cuốn sách "hay và hấp dẫn...đáng mặt là tiểu thuyết theo cái nghĩa cổ điển của từ này" (Lời giới thiệu SCML), đã quyết định mang về in tại Việt Nam. Bộ tiểu thuyết 4 tập, lần in này gộp thành 2 cuốn bìa cứng, thật đẹp và sang trọng. Tác giả chắc đã ngắm nó nhiều lần, vậy mà vẫn phải thốt lên:

- Sách Việt Nam bây giờ in đẹp quá!...À, nghe nói anh vừa có cuốn truyện được giải thưởng?

- Vâng. Giải thưởng tổng kết 5 năm, chứ không phải một cuộc thi, có lẽ một phần nhờ viết về "điểm nóng" chống lâm tặc và sự tha hóa của một số cán bộ đảng viên...(***)

NMG chúm chím cười rồi nói, giọng nửa đùa nửa thật:

- Quả là không ở đâu nhà văn được cưng chiều quý trọng như ở Việt Nam hiện nay...

Chắc là thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh nhắc lại việc in SCML bên Mỹ cực nhọc như thế nào rồi nói tiếp:

- Mà đâu chỉ riêng tôi, những nhà văn ở miền Nam trước 1975 nay sống tại Mỹ, nếu không chạy theo thị trường, không chiều nịnh theo lớp người nào cả, thì in được một cuốn sách rất vất vả. Chạy lo tiền in, in xong, gửi bán đến lúc đi thu tiền hay thu hồi sách ế cũng cơ cực lắm. Chúng tôi không bao giờ có ảo tưởng về vị thế, về tiếng nói của nhà văn trong xã hội. Nhưng là một cây bút có lương tâm thì anh hãy viết đúng như mình nghĩ, mình hiểu, không chiều lụy ai hết, không uốn cong ngòi bút vì sức ép nào hết! Hay-dở, đúng-sai ra sao là quyền của bạn đọc, của công chúng...

Tôi chợt nhớ, từ năm 1939, chính nhà nghiên cứu Mác-xít Hải Triều Nguyễn Khoa Văn cũng đã viết: "...Tôi không bao giờ có cái ý nghĩ buộc nhà văn phải theo một khuôn khổ nào hết. Bao giờ và ở chỗ nào cũng thế, nhà văn cần phải có tự do mới có thể sáng tạo được những công trình bất hủ. Gạch ra một con đường buộc họ phải theo là một sự điên cuồng..."(****)

Lại nhớ điều NMG đã nói lần trước về loại nhà văn nổi bật nhờ sự khác biệt chính trị là không bền lâu. Ông cũng đã viết trong Tạp chí "Văn học" (Mỹ) số 109 năm 1995: "Theo kinh nghiệm xưa nay, những tác phẩm đấu tranh chính trị chỉ sống được lâu khi nào nó vượt qua được những giới hạn giai đoạn, đề cập được những vấn đề chung muôn thuở của nhân sinh". Cũng là những điều giản dị như mọi lẽ phải ở đời, nhưng nhà văn cũng là con người, cũng có lúc yếu hèn; lại còn cơ chế xã hội ràng buộc nữa, nên không phải ai, không phải lúc nào cũng thực hiện được...

Chị Diệu Chi cùng người anh trai là nghệ sĩ nhiếp ảnh Nguyễn Khoa Quả chào tôi để đi thăm bà con. Tôi nhìn ra con đường qua thôn Vỹ đi lên phía Đập Đá và bỗng chợt nhớ: Nơi chúng tôi ngồi trò chuyện, đi vài chục bước chân là tới ngôi nhà Hải Triều từng ở năm xưa...

Chiều thu Huế sau mấy ngày mưa, nắng vàng dịu tỏa sáng những con đường xanh mướt bóng cây, thật đẹp và yên bình. Tôi cũng rủ NMG đi dạo ngắm đất trời Huế nhưng khi biết vợ chồng anh hồi sáng vừa đạp xe dạo khắp phố xá Huế, tôi chỉ đưa tác giả SCML đến một địa chỉ mà hẳn anh rất thích thú. Đó là ngôi nhà số 4 Hoàng Hoa Thám, nơi Thành phố Huế dành cho giới nghệ thuật gặp gỡ trưng bày những tác phẩm hội họa, nhiếp ảnh và hiện đang lưu giữ phác thảo tượng đài "Anh hùng dân tộc Quang Trung" sắp tới sẽ được dựng ở núi Bân. Đây chỉ mới là mẫu tượng được xếp loại 1 sau cuộc thi, còn phải tu chỉnh và xét duyệt lần cuối. NMG ngắm nghía pho tượng rất lâu từ nhiều phía nhưng thận trọng không có nhận xét gì. Còn tôi nhìn pho tượng uy nghiêm trên bệ cao dựng lại hình ảnh người anh hùng áo vải đất Tây Sơn ngày lên ngôi hoàng đế từ hai thế kỷ trước, cứ suy nghĩ không biết có sự tương đồng, có mối liên hệ tinh thần (và cả tâm linh nữa) giữa Nguyễn Huệ với người con quê hương Bình Định từ phương trời xa vừa trở về này không? Có, hẳn là phải có; nhà giáo-nhà văn với vầng trán cao, thân hình chắc đậm này ít ra cũng cái bản lĩnh, gan góc dám làm việc lớn, tiếp nối truyền thống của người anh hùng xưa; có thế mới có thể dồn cả tâm huyết viết hàng ngàn trang sách về Quang Trung-Nguyễn Huệ giữa những lúc khó khăn nhất. Với SCML, con người đó đã "sống" cùng Nguyễn Huệ từ tuổi ấu thơ đến lúc Người qua đời, hẳn phải có ý kiến xác đáng về tác phẩm điêu khắc này. Tuy vậy, tôi gặng hỏi, anh chỉ nói:

- Có người nêu ý kiến rằng, khuôn mặt Nguyễn Huệ nên có nét Chàm trong đó. Còn cây kiếm dài quá, không đúng tỷ lệ. Một ông vua trí dũng song toàn như Quang Trung đâu có cần cây kiếm dài mới thể hiện được uy vũ của mình...

Tôi nghĩ NMG khiêm tốn và cũng có thể là anh tôn trọng trí tưởng tượng của nhà điêu khắc về người anh hùng.

Trở lại căn nhà nhỏ ở "Thôn Vỹ", tôi nói đùa với chị Diệu Chi:

- Tôi "trả" anh Giác lại nguyên vẹn cho chị đó nghe!

Chị Diệu Chi lại nở rộng nụ cười cởi mở:

- Anh làm như tôi cai quản ông ấy ghê lắm. Tôi thả cho tự do, nhưng có dám đi mô. Mẹ con chỉ "sợ" nhất là khi ông ấy bắt tay viết tiểu thuyết, nhiều lúc người ngơ ngẩn như mất hồn, bỏ quên cả vợ cả con...

Đáp lại lời "chỉ trích" của phu nhân, NMG chỉ chúm chím cười. Nhân chị Diệu Chi nhắc đến chuyện viết lách, tôi hỏi NMG:

- Thế còn cuốn tiểu thuyết về lớp người Việt định cư ở nước ngoài của anh đã hoàn thành chưa?

- Năm vừa rồi tôi phải mổ cắt một phần lá gan. May mà thoát hiểm...

Lúc này tôi mới để ý nước da anh có phần sạm đi và mái tóc đã bạc thêm so với lần gặp 2 năm trước. Anh cho biết nằm bệnh viện 1 tuần tốn trên trăm ngàn đô-la, nhưng do Công ty Niên giám điện thoại, nơi anh làm việc chi trả. Về cuốn tiểu thuyết đang viết dở, anh muốn được suy ngẫm kỹ càng hơn vì số phận lớp người lưu vong không chỉ dành cho dân Việt. Tôi hiểu là anh muốn cuốn sách của mình "vượt qua những giới hạn giai đoạn, đề cập được những vấn đề chung muôn thuở của nhân sinh" như anh từng viết.

Được biết nay NMG đã nghỉ hưu, đã bàn giao Tạp chí "Văn học" cho người khác sau 19 năm gánh vác trọng trách ở đây. Hy vọng là anh có đủ sức khỏe và thời gian để hoàn thành được tác phẩm đang ấp ủ của mình...

Trường An-Huế, Tháng 9/2004
N.K.P
(189/11-04)


-------------------

(*) Câu chuyện về lần gặp đầu tiên, xin xem Tạp chí "Sông Hương" số 8/2002 và báo "An ninh thế giới" cuối tháng 10/2002. Được biết Viện Văn học (Hà Nội) có kế hoạch viết bộ "Lịch sử văn học Việt Nam" trong đó có phần nghiên cứu về các nhà văn ở miền Nam trước 1975, xin cung cấp thêm một số tư liệu về nhà văn Nguyễn Mộng Giác - một trong số ít các nhà văn ở hải ngoại có tác phẩm được xuất bản trong nước. TÁC PHẨM VIẾT TRƯỚC 1975 có: 1)Nỗi băn khoăn của Kim Dung (tiểu luận, Văn Mới Sài Gòn, 1972); 2) Bão rớt (Truyện ngắn, Trí Đăng, 1973); 3) Tiếng chim vườn cũ (truyện dài, Trí Đăng, 1973); 4) Qua cầu gió bay (Truyện dài, Văn Mới, 1974); 5) Đường một chiều (Truyện dài, Nam Giao, 1974). TÁC PHẨM SAU 1975: 1)Ngựa nản chân bon (Truyện ngắn, Văn nghệ 1983); 2) Mùa biển động (Trường thiên tiểu thuyết, Văn nghệ 1984-1989); 3)Sông Côn mùa lũ (Trường thiên tiểu thuyết, An Tiêm 1990-1991 và Văn học&Trung tâm nghiên cứu 1988, tái bản 2002; 4)Xuôi dòng (Truyện ngắn, Văn nghệ, 1988); 5) Nghĩ về văn học hải ngoại (Tiểu luận, Văn Mới 2004)
(**) Chữ của nhà văn Hòang Phủ Ngọc Tường trong bài viết giới thiệu tập "Tình yêu thuở ấy".
(***) Tiểu thuyết "Thập giá giữa rừng sâu", NXB Trẻ 2002 được tặng giải A Giải thưởng VHNT "Cố đô" lần thứ ba (1998-2003); trước đó, Ủy ban Toàn quốc các Hội VHNT Việt Nam cũng đã trao tặng thưởng hàng năm cho tác phẩm này.
(****) Tạp chí "Tao đàn" số 2 ngày 16/3/1939.





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Vậy là tròn một năm kể từ sớm đông ấy Nguyễn Xuân Hoàng giã biệt cõi trần khi Huế còn chìm trong sương giá. Chỉ vỏn vẹn 99 ngày gắn bó, nhưng anh là nỗi ray rứt giữa lúc Sông Hương đang ẩn hình những ngọn sóng... Lật giở hơn ngàn trang bản thảo của anh, mấy ai không giật mình trước sự cay cực đến xót xa để có được một đời văn bình dị?Giỗ đầu, bạn bè và đồng nghiệp Xuân Hoàng đã cùng với Sông Hương thắp lên nén nhang tri ngộ...(Nguyễn Khắc Thạch - Lê Văn Chương - Hoàng Diệp Lạc - T. E - Nguyễn Trương Khánh Thi - Đinh Thu - Ngàn Thương - Trần Hạ Tháp - Nhất Lâm)

  • NGÔ MINHTrong những bài viết trước, chúng tôi đã hé lộ đôi chút về những mối tình sau này của Phùng Quán. Lần này lại một mối tình nữa, mà hình như là mối tình đầu ly kỳ hơn đã được Phùng Quán tự kể và chị Bội Trâm phát hiện ra.

  • HOÀNG VŨ THUẬT           Chưa ai để ý đến đâu           Cây đứng khép mình lặng lẽ...                                        (Cây lặng im)

  • NGUYỄN KHẮC PHÊMột chiều Xuân bên sông Hương. Mặt trời suốt ngày ẩn sau lớp mây xám nhạt nay đã khuất hẳn dưới dãy Kim Phụng xanh thẫm nhấp nhô đằng xa ở bên kia bờ. Một chiếc thuyền từ phía Ngã Ba Tuần hối hả xuôi dòng, tiếng máy nổ khuấy động giây lát mặt sông phẳng lặng trong màn sương chiều mờ ảo bắt đầu buông xuống.

  • NGÔ MINHMỗi nhà văn có một “gu” ẩm thực riêng, không lẫn. Vũ Bằng, Nguyễn Tuân sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, nên rất sành ăn và viết rất hay về các món ăn tinh tế và đài các của Thủ Đô. Nhà văn Phùng Quán cũng có một cá tính ẩm thực rất đặc biệt.

  • TRỊNH THANH SƠN  A. Anh là hoạ sĩ, Nghệ sĩ ưu tú của ngành sân khấu, lại còn là một nhà thơ, nhà viết kịch, nhà báo xông xáo... Ngần ấy công việc anh sắp xếp bố trí theo thời gian như thế nào và anh dành quyết tâm cho việc nào hơn cả?

  • XUÂN ĐÀI(Trích ký sự)Trong gần mấy trăm vòng hoa viếng Phùng Quán, có một vòng hoa rất đặc biệt. Đó là vòng hoa của "những người câu cá trộm" cư ngụ ở những làng dọc đê Yên Phụ, chủ yếu là làng Nghi Tàm, xã Quảng An, Hà Nội. Kèm theo vòng hoa là một phong bì phúng điếu mà số tiền gấp đôi tiền phúng điếu của cơ quan Hội Nhà văn Việt .

  • NGUYỄN TRỌNG HUẤN(Mười năm Kỷ niệm... Một cuộc rong chơi)Trong quan hệ bè bạn lâu năm, có lẽ chưa lần nào chúng tôi có với nhau một cuộc rong chơi đã đời và thú vị như lần ấy. Mà hình như đấy là cuộc đi cuối cùng của Quán trong cõi đời này. Còn những cuộc du hí tiếp theo ở thế giới bên kia với những ai thì cho đến bây giờ tôi cũng không được rõ lắm.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊTrong câu chuyện vui của giới văn nghệ sĩ trước những công việc có tính chất tổng kết, phân loại đội ngũ, một số người được anh em phong tặng danh hiệu “nhà-thơ-một-bài”, “nhạc-sĩ-một-bài”...

  • LTS: Do đặc trưng nghề nghiệp nên mỗi nhà văn đều có thiên chức một nhà giáo. Bởi vậy, những người vừa là nhà giáo vừa là nhà văn thì đều có thể gọi họ là những nhà giáo kép.Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, Sông Hương trân trọng giới thiệu một số ý kiến của các nhà giáo "kép" ở Huế nói về cái nghiệp dĩ riêng mang tính xã hội cao của họ.

  • HỒ THẾ HÀTrại sáng tác Văn học nghệ thuật năm 2002 do Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế và Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức từ ngày 27 - 8 - 2002 đến ngày 6 - 9 - 2002 đã thành công và để lại những trang viết giàu ấn tượng về cuộc sống và con người, đặc biệt là cuộc sống và con người Phú Thuận, Phú Vang - vùng quê có nhiều truyền thống và tiềm năng văn hoá vật chất và phi vật chất vừa trải qua một nỗi đau lớn do thiên tai gây ra.

  • ĐẶNG NHẬT MINHNhững ngày đầu tiên khi bước chân vào con đường sáng tác điện ảnh tôi đã may mắn có nhà văn Hoàng phủ Ngọc Tường ở bên cạnh.

  • TRẦN HUY THANHTừ ngày 1 đến 15/7/2002, được sự giúp đỡ của Bộ Văn hoá Thông tin, Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật tỉnh Thừa Thiên Huế đã cử đoàn văn nghệ sĩ đi dự trại sáng tác văn học nghệ thuật tại Nhà sáng tác Vũng Tàu.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊBạn đọc cả nước - nhất là những ai quan tâm đến lịch sử và tiểu thuyết lịch sử - hẳn đã biết Nguyễn Mộng Giác là tác giả bộ tiểu thuyết trường thiên “Sông Côn mùa lũ” (SCML) 4 tập, 2000 trang viết về thời Tây Sơn-Nguyễn Huệ (NXB Văn học-Trung tâm Nghiên cứu Quốc học xuất bản năm 1998).

  • "Những bức tranh sơn thủy đầu tiên đã chiêu đãi chúng tôi quýt cam và bánh mỳTrưa no nê nhìn phố xá trăm màu.Tối tìm chỗ ngủ lang thang nhớ mẹ".

  • Sau ngày thất thủ Kinh đô (Huế), vua Hàm Nghi xuất bôn hạ chiếu Cần Vương kêu gọi toàn dân đứng lên chống Pháp. Sau ba năm chiến đấu ở rừng sâu, vua Hàm Nghi bị Trương Quang Ngọc làm phản bắt vua nộp cho Pháp. Để cách ly ngọn cờ yêu nước với quốc dân Việt Nam, cuối năm 1888, thực dân Pháp đã lưu đày vua Hàm Nghi qua Algérie thuộc Pháp. Không hy vọng có ngày được trở lại Việt Nam, nên vua Hàm Nghi đã lập gia đình tại Algérie rồi 40 năm sau ông mất ở đó.

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNGPhương mất đột ngột ở Quảng Trị. Nghe tin anh ra đi, bạn bè văn nghệ Huế không bàng hoàng, cũng không cảm thấy sửng sốt. Chỉ thấy lòng bùi ngùi, như khi ta nhìn thấy một ngôi sao chưa bao giờ sáng bỗng một ngày tắt lịm trong lặng lẽ.

  • LTS: Phan Đăng Lưu là một nhà cách mạng tiền bối, tiêu biểu của Đảng từng hoạt động ở Huế và có ảnh hưởng lớn đến trí thức văn nghệ sĩ yêu nước thời bấy giờ. Chính nhà thơ Tố Hữu cũng đã thổ lộ điều đó trong bài thơ Quê me (Anh Lưu anh Diểu dạy con đi).Nhân 100 năm ngày sinh Phan Đăng Lưu (5.5.1902 – 5.5.2002), Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một số tư liệu về đồng chí, đặc biệt là bức Thư viết từ khám tử hình – bức thư mang đặc trưng "đa nghĩa" của một tác phẩm văn học nên nó đã vượt qua được sự kiểm duyệt khắt khe của kẻ thù.

  • PHÙNG QUÁN... Vì vậy mà có sự rung động bí mật của ý nghĩ, khiến nhà bác học trở thành người thần bí, và thi sĩ thành đấng tiên tri.                                                    (Victor Hugo - Lao động biển cả).

  • NGUYỄN QUANG HÀRa Hà Nội mùa thu này tôi muốn đến thăm anh Lê Khả Phiêu. Những ngày anh đương chức, đến, người ta nghĩ mình cơ hội. Nhưng nay anh đã nghỉ, đến thăm là nghĩa tình đời. Lòng mong muốn ấy của tôi, được anh chấp nhận và hẹn giờ gặp.