TRẦN HẠ THÁP
Ảnh: internet
Sóng biển Đông
Biển Đông không đọc thơ
Biển chỉ còn gầm to
Với sóng
Kình ngạc* đã nhô lưng
Quẫy đuôi chường miệng thúng
Chia phần
Rợn Bình ngô đại cáo*
Quắc mắt thần Nguyễn Trãi
Xưa? Sau?
Nước Đông hải* rửa gì
Rừng bút trúc Nam sơn*
Ai kể?
Biển-Đông-Lạc-Long-Quân
Tầm-nhìn-đức-Quốc-tổ
Dắt con…
Biển-Đông-trạc-ngực-áo
Cổng-đảo-dựng-nghìn-năm
Quen bão
Biển-Đông-không-chiêm-bao
Giấc-u-mê-cháy-màn
Phựt sáng…
Nỗi nhẫn-nhục-cánh-cung
Kéo nên-hình-chữ-S
Tên-tim
Biển-Đông-họ-Hồng-Bàng
Một-trăm-nguồn về Đông
Không lẫn…
Biển-Đông-đang-điểm-danh
Ai cùng-nước-họ-hàng?
Ai-cạn?
Biển-Đông-hết-nghe-thơ
Biển-ngột-thở-gầm-to
Cuồng nộ
------------
(*) Chữ trong “Bình ngô đại cáo”
(SH305/07-14)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê