TRẦN HỒ THÚY HẰNG
Say trăng
Ảnh: internet
khoảng không xanh màu ước
nàng thơ gõ cửa
lay nhẹ rèm mi
đêm thức giấc
quỳnh thơm gò ngực nóng
mơn trận bão lướt
đường gân nổi vết răng
thanh âm khát hơi sương
khấn nguyện mắt đêm
rát bỏng vị mặn
dấu nghẹn tím ẩn sau làn môi quên
thủy triều lên
gối trên đầu sóng
hoang vỡ vùng cát lở
nghiến chặt vòng ôm ngậm điếng
lời trốn chạy
bật
thiếp
trăng mọng sữa
khan thanh quản cào xé
tay níu màu hoang lạc
bóc trần kỷ niệm
rượt đuổi niềm thương vút gió
úp lòng tay huyệt nhủ căng rạo rực
khơi dòng sữa nguồn nước cận
ngã sấp mưa môi
cồn trăng ướt
mê đắm rờn rợn cơn trốt xoáy
liếm vành tai vị biển
tê đầu lưỡi
ngửa đầu dốc mê
tóc mây sương rũ
liễu dương nghiêng ngã
sao mai ướt sũng
tắt tiếng
vạch đường mê
nơi đầu cong thẳng đứng
bàng hoàng lửa nóng rát môi
về dốc tối
thất thanh chùm âm lạc
nhịp kinh tâm hối hả cuồng lưu động mạch
tế bào sôi sục đỏ chín ngực nhấp nhô
thơm nồng da thịt đất
lạch suối tràn đêm
trăng che nửa địa tầng
lặng dấu chấm hỏi...
6/3/2014
(SH306/08-14)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê