Minh họa: Ngô Lan Hương
Buổi sớm nay, sau lễ rửa tội con bé Kun (tên con bé được gọi ở nhà). Tổng giám đốc Vũ là bố của con bé, mặc dầu hai đầu gối mỏi nhừ nhưng vẫn quì, nài nỉ cha Sinh. “Lạy Chúa, dù sao cha cũng là ông trẻ, xin cha cho chúng con một ngày vui trọn vẹn”. Cha Sinh lưỡng lự nhìn cụ bà Anna Nhỡ, bà cụ sụt sịt cặp mắt nhăn nheo cầu khẩn, cha khẽ gật đầu. Cha Sinh đưa bàn tay khô gầy, xoa nhẹ vài giọt nước từ cái bình sứ mà cậu phụ lễ đang nghiêng, làm dấu lên vầng trán hồng của con bé. Chắc là hơi lạnh, nó mở cặp mắt nhay nháy đen ngơ ngác nhìn. Hồi Vũ hai tháng tuổi cũng đã được rửa tội. Ông ngoại Vũ là cụ trùm Hậu làm cha đỡ đầu. “ Nhân danh Cha và Con và Thánh thần ta rửa cho con, Giuse Vũ”. Bà Nhỡ lúc ấy xinh và còn trẻ, quì một mình dưới bàn thờ Đức Mẹ, lầm nhầm cầu nguyện cho người chồng đang ở xa. Bố Vũ là một trong những sĩ quan cấp tá miền Bắc đầu tiên, đi ngược vào
Cha Sinh và cụ bà Anna Nhỡ được mời vào phòng VIP có bàn tròn dành cho sáu người. Vũ xếp cha Sinh ngồi giữa hai trung niên. Một giới thiệu là giám đốc kiêm nhà thơ hội viên Hội nhà văn Việt . Một nữa là phó của Vũ phụ trách về hành chính tự xưng tên là Trần Công Thắng. Đối diện cha Sinh là cô bé thư ký của Tổng giám đốc Vũ. Cụ bà Anna Nhỡ được cậu con giai dìu gần như đặt xuống ghế mắt hấp háy quáng gà vì nhiều chớp lóa trắng từ đèn flash của các loại máy ảnh. Vũ xin phép mọi người ra ngoài tiếp khách, trước khi ra Vũ nghiêm nét mặt khẽ liếc Trần Công Thắng. Phó tổng giám đốc phụ trách hành chính trịnh trọng quay sang cha Sinh. - Thưa, để dễ nói chuyện trong một bữa tiệc có nhiều tục khách, xin cho phép một cách xưng hô. Cha Sinh cười. Đài truyền hình Hà Nội có làm một phóng sự dài về việc giáo sứ quyên góp quần áo cho đồng bào bị lũ lụt. Anh chàng phóng viên hai mươi tư tuổi loay hoay chọn đại từ để bắt đầu phỏng vấn “ Thưa tôn ông, xin tôn ông cho biết quan điểm của mình về từ thiện” Chắc anh ta chưa bao giờ đi đến nhà thờ. Trong diễn từ mới đây của Đức Thánh Cha một trong những quan tâm lớn nhất của người là thế hệ trẻ. Ông nhà thơ thâm thúy. - Nee no men Deoquacras, Deus no ment est. Đừng tìm hiểu danh hiệu của Chúa. Chúa là danh hiệu. Thưa cha, tôi nói thế có đúng không ạ. - Thưa ông, vâng. Một anh chàng gầy lêu đêu đi vào cầm caméra với đèn rọi quét sáng trưng bàn ăn. Vợ Vũ đã dặn kỹ, phải “dum” ống kính đặc tả món vịt quay Bắc Kinh. Cô bé thư ký nũng nịu nhìn ông nhà thơ cất giọng oanh. - Nếu nói như vậy thì em có thể gọi cha đây là ông, là anh cũng đều được chứ ạ. Cặp mắt đen thêm sẫm bởi hàng lông mi giả dầy cong long lanh nhìn cha Sinh. Cha nhấp ngụm rượu nhỏ khẽ gật đầu. “Thưa cô, vâng”. Cụ bà Anna Nhỡ đang chập chuội nhai bật khe khẽ “Lạy Chúa”. Ông phó tổng phụ trách hành chính khéo léo tiếp một miếng vây cá cho cụ bà Anna Nhỡ rồi quay sang ép mọi người cạn hết tuần rượu. Cha Sinh đã có vẻ lâng lâng. Ông phó tổng chạm mạnh cái ly không vào ly rượu mới của cha Sinh và của nhà thơ kiêm giám đốc. - Thưa quí ngài, khách sạn có hai món nổi tiếng thì cả hai đều hiện diện trên bàn. Người ta thường nói linh mục và nhà văn thì ăn rất sành, vậy tôi đố hai quí ngài đó là hai món nào. Kế cả sau mùa chay, cha Sinh cũng rất hiếm khi ăn thịt. Có những chuyện đơn giản là thể tạng, đâu có phải là chuyện giữ gìn lề luật hay đạo đức. Ăn đồ nhiều đạm cha thấy nặng mình. Chúa đã chọn vậy thì đành phải vậy. Nhà thơ kiêm giám đốc tiếp tục thâm thúy. - Nếu đúng theo văn hóa ẩm thực thì linh mục mới sành ăn còn nhà văn chỉ được cái sành mồm. Sách quí cũng như đồ ngon không thể biết một sớm một chiều. Thưa cha, về điểm này tôi xin nhường cha. Cha Sinh sẽ sàng nhấp môi vào ly rượu vẫn nhỏ nhẹ “ Thưa ông, vâng”. Cụ bà Anna Nhỡ co người lại trên chiếc ghế ăn rộng, trông cụ càng nhỏ thó. Vũ từ ngoài vào khẽ liếc chai rượu vơi chừng hơn nửa sầm mặt nhìn Trần Công Thắng. Ông phó tổng lật đật rót một tua đầy các ly, khăng khăng bắt mọi người phải cạn mừng sức khỏe con bé Kun. Việc đạo việc đời nhiều lúc cũng giống nhau. Một linh mục ngồi giữa hai giám đốc. Trên đời Sọ, kẻ dữ cũng đóng đinh câu rút Chúa Jésus giữa hai thằng kẻ cướp. Hôm nay đâu phải là một bố cục ngẫu nhiên mà đấy là ý của Vũ. Cách đây hai tháng, Vũ bắt gặp vợ đang nức nở trong phòng ngủ, bừa bãi trên giường là những kiểu ảnh Vũ chụp với cô bé thư ký ở khách sạn Hạ Long Plazza. Vũ quì xuống xin lỗi vợ, vòng vèo gần ba tiếng mới biết mỗi bức ảnh vợ Vũ mua lại với giá 100 đô. Hôm sau đến cơ quan, Vũ vừa dập cửa phòng làm việc riêng vừa hét vào mặt cô bé thư ký. “ Đúng là giống đàn bà, tham như chó” “ Em đâu có làm chuyện gì” “ Người bán ảnh là bố cô, tôi biết cả rồi”. “ Em yêu anh, em muốn anh là của em” “ Tôi là người có đạo, đừng hy vọng tôi nghĩ chuyện ly dị vợ” Cô bé thư ký chợt cứng người nhìn Vũ rồi đột nhiên cười khẩy. “ Anh là đồ đạo đức giả” Vũ cay cú nhìn lại. Thi thoảng đọc báo công an Vũ có gặp vài vụ trọng án mà những gã vũ phu thường bóp cổ người tình “ Anh tưởng tôi không biết dạo này anh ưỡn ẹo đi lễ nhà thờ lại đấy à. Đàn ông các anh có bao giờ hết tội đâu mà mong rửa tội. Mười thằng thì như cả mười” Vũ đần mặt. Cô bé thư ký bỗng khanh khách cười, mở tủ lạnh lấy lon Tiger kề nhẹ vào miệng Vũ. “Thôi, em xin. Thế anh có muốn cá không” “ Cá cái gì” “Anh cứ bố trí đi để hôm nào em sẽ lột truồng tay linh mục mà dạo này anh ra sức khen là thánh thiện”. Vũ nhắm mắt trầm ngâm nghĩ và vô thức gật đầu. Cha Sinh bị ép thêm cốc nữa mặt nhợt nhạt thấy rõ. Trần Công Thắng dìu cụ bà Anna Nhỡ ra ngồi nghỉ xa tiếng ồn ở tít cái ghế dài phía ngoài tiền sảnh. Vũ chợt nghĩ là mình đang chơi ác và trong sâu cũng mong cha Sinh đứng dậy. Nhưng cha có vẻ lưỡng lự khi cô bé thư ký chuyển sang ngồi cái ghế sát cạnh mà nhà thơ cố ý nhường. Bộ ba tiền đạo này đã phối hợp với nhau nhiều lần và họ luôn thất bại. Vũ đột ngột thở dài, chợt nhiên như mộng du lang mang đi qua đám đông thực khách vào sâu trong hoa viên khách sạn có cái ghế đá vắng dưới ngọn đèn mờ. Vũ không có thói quen trách mình nhưng vẫn thấy thật nhiều bâng khuâng. Chợt có ai ngồi cạnh, Trần Công Thắng vẻ đắc ý thông báo - Lùa được lão vào phòng Karaoke rồi. Đề- pa bằng bài Mừng Chúa giáng sinh. Vũ nhổ nước bọt, rất nhiều lần Vũ nằm mơ thấy mình đọc quyết định cách chức phó tổng giám đốc. Giấc mộng đẹp nhưng cũng chỉ là mộng. Đường quan sự của Vũ hanh thông theo đằng ngoại. Trần Công Thắng là đệ tử ruột của bố vợ Vũ. Những chiếc ghế Vũ đã và đang ngồi đều ấm mùi mông nhạc phụ. Vũ nặng nề đứng lên, đã quá nhiều lần Vũ chứng kiến những người đạo mạo từng làm gì trong phòng hát. Thượng đế đã chết. Vũ ngước mắt nhìn mẹ mình đang loay hoay ngơ ngác đi ra đi vào ở phía cổng khách sạn. Vũ lê lết bước bỗng thấy đau hai vai. Cõng thập giá chẳng bao giờ là lao động nhẹ. Vũ đẩy cửa phòng Karaoké. Màn hình đang chạy ca từ của Trịnh Công Sơn. Nền minh họa sau là cảnh nhà thờ Đức Bà. Giám đốc kiêm thi sĩ, chắc quá say đầu chúi xuống gầm salon, một vệt nôn đậm bò vòng quanh cổ. Cô bé thư ký đang khóc, úp mặt vào hai tay nức nở. “ Xin Người tha tội cho con”. Không thấy có cha Sinh. Vũ đột ngột quỳ và vụng về làm dấu thánh. 3-7-99 N.V.H (131/01-2000)
|
LÊ HOÀNH PHÒ
Tiếng máy điều hòa chạy đều đều. Nơi góc phòng, có một người chăm chú coi lại đề cương thực tập.
DUY NHIÊN
Như vừa lội qua một giấc mơ, giấc mơ chắp nối bao thân phận bên đời. Giấc mơ chập chờn nhớ quên lẫn lộn, Như muốn xóa đi gam màu xám và tô lên niềm hy vọng.
PHẠM XUÂN PHỤNG
Tôi đang dính vào thành xe. Dính, chứ không phải đứng, không phải nằm, không phải ngồi. Phần thắt lưng dính vào mép trên thành xe.
DƯƠNG GIAO LINH
Đêm nay trời có mưa?
Giao ngước mắt nhìn những ngôi sao đang thi nhau lấp lánh trên khoảng trời đen sẫm. Chỉ có góc này Giao mới nhìn được những ngôi sao đêm. Tiếng ai huýt gió vọng vào tai nghe u lạnh. Lại một đêm nữa Giao không ngủ…
VŨ THANH LỊCH
Dim chạy hùng hục để vắt kiệt năng lượng. Không nhìn đường, không đếm xỉa các vật cản. Đến gốc cây thị trước Đền Đá chân vẫn không dừng.
ĐINH PHƯƠNG
1.
Bác tôi về thị trấn sống vào một ngày cuối tháng tư nóng đến sớm, nóng nung người, những con chó ghẻ thè lè lưỡi uể oải nhìn nhau lúc bác đi qua chẳng buồn sủa. Bác đi tự tin, bác biết nơi mình đang đến - như cuộc đời bác vẫn vậy - luôn luôn biết điều mình cần.
NGUYỄN THỊ ẤM
Người ta vẫn tưởng sắc đẹp của đàn bà là vô tội. Đúng là vô tội. Nhưng đẹp quá thì phải xét lại.
BẢO THƯƠNG
Kelvin, con đã về rồi à?
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
1.
Lên mười tuổi, tôi mới biết bà ngoại không phải là họ hàng. Điều này khiến tôi buồn bã tủi thân đến bỏ cả ăn uống học hành dù đang chuẩn bị thi hết cấp tiểu học.
HOÀNG CÔNG DANH
Ta sẽ không nhìn thấy gì cho đến khi chui ra khỏi nhà ga. Chúng tôi thường nói với nhau như vậy mỗi khi đi tàu điện ngầm. Đấy là chuyện hơn mười năm trước, khi tôi và anh cùng học chung ở thủ đô Minsk của Belarus.
TRIỀU NGUYÊN
Dãy phố cổ nằm hai bên đường Thuận Hòa, nơi bày bán từ cái đinh ốc xe đạp đến những sợi dây chuyền vàng đính ngọc thạch trổ tượng Quan Âm và cả Đức mẹ Maria, treo trên các giá lót nỉ màu hổ phách lóe sáng trong tủ kính, bỗng nhộn lên bởi cái tin từ cửa hiệu cầm đồ Hòa Lợi truyền ra: Mẹ của ông chủ hiệu này đang hấp hối.
NGUYÊN NGUYÊN
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bóng tối, bên thềm cửa. Chút ánh sáng của ngày tàn bị hút tuột xuống cuối đường hầm tăm tối, âm thanh vọng lại nghe khô khốc và buồn bã vô cùng.
TRẦN HUIỀN ÂN
Năm tôi mười tuổi, buổi tối ngày giỗ Dì Sơ, mẹ tôi với nét mặt trang nghiêm mà xúc động nói cho tôi biết Dì Sơ chính là người sinh ra tôi.
NGUYỄN QUANG HÀ
DƯƠNG GIAO LINH
Bước chân Sinh sàn sạt trên đường cát giữa trưa oi nồng, thời tiết qua một trận mưa nước chưa thấm đất sau những ngày nắng nóng kéo dài.
MINH NGỌC
NGUYỄN THU PHƯƠNG
Tôi biết bố tôi tận đến lúc này vẫn không thể vui, nhưng rốt cuộc ông đã liên tiếp nhân nhượng tôi.
NGUYỄN DẬU
Chỉ một lần mà thôi
Em hỏi, anh không nói
Để cho em giận dỗi
Đôi lứa thành đôi nơi
Ê-XÊ-NHIN
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Tà dương bắt đầu trùm lên vùng núi đồi được phủ vô số bụi phong lữ đương trổ hoa đỏ thắm. Một mùi hương thầm kín cố hữu của một thành phố ven biển lan xa đến tận làng El Biar.
NGUYỄN LUÂN
Lâm có một thói quen vào những ngày cuối năm, thường tìm đến những vùng đất mới lạ thật xa nơi mình sống, để thưởng cái thú giao mùa của trời đất đang chuyển mình sang xuân.