Qua những miền yêu

15:27 27/03/2020

Sau cuộc thi sáng tác Một nửa làm đầy thế giới do Nhà xuất bản Văn hóa Văn nghệ TP.HCM tổ chức năm 2019, với sự tài trợ chính của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, tập truyện ngắn của các cây bút trẻ "Qua những miền yêu" vừa được xuất bản.

Sách do Nhà xuất bản Văn hóa – Văn nghệ TP.HCM phát hành

Lấy chủ đề chính là tình yêu, nhóm tác giả trẻ đã cùng nhau xây dựng một tập truyện ngắn khắc họa những miền yêu đong đầy luyến nhớ và lắm điều thương cảm, thể hiện sự muôn hình vạn trạng của tình yêu. 

15 câu chuyện, là 15 sắc thái của tình yêu, đến từ nhiều vùng miền, nhưng tựu trung tất cả đều mang đến cho người đọc những cung bậc yêu thương, có thăng có trầm, có vui có buồn, có xót xa có đắng đót, nhưng cũng có lúc hạnh phúc căng tràn. Tình yêu chính là điều tuyệt vời nhất đối với cuộc đời mỗi người trong chúng ta, cho dù chúng ta có trải qua thăng trầm cùng bao biến chuyển của thời cuộc, dù đang hiện hữu giữa thời đại của sự năng động, thì hơn bao giờ hết, như lẽ thường tình và giản đơn, tình yêu luôn nảy nở đâm chồi trong chính trái tim của chúng ta.

Đọc Qua những miền yêu, chúng ta sẽ thấy rằng tình yêu là ký ức ngọt ngào xen lẫn nỗi nhớ da diết giữa Thụy với người thầy dạy võ thuật (tác phẩm Giới hạn vô hình), hay sự vị tha mà Hạ Lam dành cho chàng họa sĩ đa tình tên Huy (Mùa hạ còn có em), hay lời hẹn ước đằng sau chuyện tình yêu thời học trò nơi miền quê của hai nhân vật Thanh – Lượm (Bình bát trôi sông),…

Tình yêu đầu đời tuổi học trò có lẽ, luôn đẹp và hồn nhiên hơn bao giờ hết, điển hình như nhân vật Khoa trong tác phẩm Tuổi yêu không nghĩ nhiều, với biết bao trò tinh nghịch, với những buổi đứng chờ nhau cùng đi học, chở nhau mỗi buổi tan trường. Và rồi, cũng có lúc phải chia tay, nỗi buồn lẫn sự nuối tiếc.

Tập truyện Qua những miền yêu, có lẽ, sẽ giúp chúng ta nhận ra chính mình, chính tình yêu của mình trải dài qua miền ký ức, hiện tại lẫn tương lai.
 

Giới hạn vô hình

Hình như… chưa bao giờ là của nhau nên cũng không thể gọi là đánh mất.

Em đã chọn lựa chọn khác biệt, nhưng cuối cùng lại không thể yêu thương sự khác biệt đó. Càng lúc càng cảm thấy xa lạ.

Mùa hạ còn có em

Thì ra tôi không phải là người duy nhất có chìa khóa căn phòng này. Càng không phải là người duy nhất biết anh thích hoa baby trắng. Cũng giống như việc một căn phòng cả đời không chỉ có một ổ khóa, nên việc thay ổ khóa là rất đỗi bình thường

Đó là bức sơn dầu khổ lớn tôi vẽ một cô gái chạy ngang một cơn mưa rào đầu hạ. Cô ấy chính là mối tình đầu của tôi. Màn mưa lùa vào mái tóc cô gái bay ngược về phía sau, mong manh từng sợi. Tôi đã chấm phá một vài cánh phượng rơi hòa vào màn hình bay lất phất. Trong những hạt mưa có giọt nước mắt của cô gái lẫn vào trong ấy.

Tôi rời Sài Gòn như chạy trốn những kỷ niệm giữa tôi và Hạ Lam. Từng con đường góc phố chúng tôi đã đi qua có mùa kèn hồng dịu ngọt, có những đại lộ thênh thang chiều lộng gió, có Ngõ bình yên trong hẻm vắng.

Hạ Lam quay đi chạy vù ra khỏi quán. Tôi đã kịp chạy theo sau một thoáng sững người như bất động. Cơn mưa đầu hạ bỗng đâu ùa qua, tấp từng hạt mưa vào cánh tay tôi nghe rát rát. Không biết có phải vì nước mưa có vị mặn hay không mà tôi cảm thấy môi mình mặn đắng… Mưa vẫn thôi không nặng hạt. Từng bước chân của tôi vẫn không dừng lại. Tôi đang chạy về phía Hạ Lam.

Bởi quá cô đơn

Từ ngày bị Hoàng bắt gặp tôi với Thùy cuộn người trong chăn, chúng tôi đã không gặp nhau nữa. Nhưng trong căn phòng của tôi chưa bao giờ mất đi mùi da thịt của Thùy. Mỗi sáng thức giấc, tôi không muốn mở cửa sổ phòng ngủ, chỉ vì sợ mùi da thịt của cô ấy phai đi.

Trong lúc say hay cả tỉnh, Thùy từng nói với tôi: “Em và anh có tội tình gì? Em hết yêu anh Hoàng, nếu không yêu anh thì em cũng yêu một người nào đó. Tại sao chúng ta phải khổ như vậy. Anh có yêu em không?”. Tôi đã không trả lời được.

Bởi, chính tôi là người đi khám căn bệnh trầm cảm, nhắc Hoàng uống thuốc mỗi ngày và vui mừng như thế nào khi Hoàng dần bình phục, hòa nhập với cuộc sống môi trường làm việc. Hoàng chỉ có hai thứ bên cạnh để vực dậy tinh thần: tình yêu với Thùy, và chú cún cưng Mina. Nhưng, so với Thùy thì tình yêu từ Mina mang lại sự an toàn tuyệt đối cho cậu ấy hơn.

Hoàng vẫn cứ tin vào thằng bạn tốt duy nhất của nó ở Thành phố này là tôi, nếu như không có cái lần nó xô cửa vào để báo một tin vui trong công việc. Đó là ngày Chủ nhật rảnh rỗi nên tôi với Thùy tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng đến gần trưa. Có lẽ Hoàng đau nhất là vẻ mặt câng lên, thay vì thái độ có lỗi của Thùy.



Theo Đăng Khoa - GD&TĐ

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • . Hai năm sau kể từ khi Julia Kristeva đưa ra khái niệm liên văn bản (intertextuality), Roland Barthes đã đi xa hơn nhiều qua một tuyên bố gây sốc: Cái chết của tác giả (The Death of the Author, 1968). Những quan niệm mới mẻ của các nhà khoa học một thời từng là trụ cột của chủ nghĩa cấu trúc đã chính thức khép lại vai trò của isme này và mở ra giai đoạn hậu cấu trúc. Trong quan niệm mang tính gây hấn của họ, người đọc, từ chỗ là kẻ bên lề, đã chính thức bước vào vị thế trung tâm với tư cách là kẻ có quyền năng tối thượng trong việc thiết lập mối quan hệ và ý nghĩa giữa văn bản và liên văn bản, giữa văn bản và các thiết chế văn hóa đã tạo ra nó(1).

  • Tiểu thuyết về giải phóng miền Nam Biên bản chiến tranh 1-2-3-4.1975 của nhà báo kỳ cựu Trần Mai Hạnh đã vượt qua tiểu thuyết về chiến tranh biên giới phía Bắc Mình và họ của Nguyễn Bình Phương, tác giả xuất sắc của văn học đương đại.

  • “Tay chơi” Nguyễn Quang Sáng rời xa cõi tạm, “trưởng lão” Tô Hoài về với “Cát bụi chân ai,” nhà văn của đất và người phương Nam - Anh Đức về với đất Mẹ, tác giả của “Biển và chim bói cá” - nhà văn Bùi Ngọc Tấn kết thúc hành trình sống và viết…

  • "Những đỉnh núi du ca" là công trình nghiên cứu mới nhất về tộc người H'mông của nhà nghiên cứu trẻ Nguyễn Mạnh Tiến (ảnh bên), người đã cố công lang thang suốt ba năm trên khắp miền núi phía Bắc mà trọng tâm là cao nguyên đá Đồng Văn để tìm kiếm cho mình một lối tiếp cận khả dĩ nhất để giải mã những phản ứng phức tạp của tộc người vừa đặc biệt, vừa hấp dẫn nhưng cũng không ít bí ẩn.

  • "Có một phố vừa đi qua phố" - tập di cảo của cố tác giả Đinh Vũ Hoàng Nguyên - là một trong bốn tác phẩm văn học đoạt giải "Văn học Nghệ thuật Thủ đô 2014".

  • Nhà văn quân đội có tiếng Đình Kính (Hải Phòng) viết ở nhiều lĩnh vực: Tiểu thuyết, truyện ngắn, ký, kịch bản phim. Mảng chủ đề lớn mà ông đeo đuổi là biển và những người lính biển, với các tác phẩm “Sóng cửa sông” (1976), “Đảo mùa gió” (1978), “Lính thủy” (1978), “Người của biển” (1985) - Giải thưởng văn học Bộ Quốc phòng, “Sóng chìm” (2002), “Huyền thoại tàu không số” (2012) - 2 tác phẩm này đều đoạt Giải thưởng Hội Nhà văn VN. Phóng viên Báo Lao Động đã phỏng vấn ông…

  • Trong tiểu thuyết Xác phàm, nhà văn Nguyễn Đình Tú dùng hình ảnh “mùi buồn” để gợi lại ẩn ức về một cuộc chiến tranh.

  • Bất kỳ người cầm bút nào cũng đều mơ ước rằng tác phẩm của mình sẽ trở thành sách gối đầu giường của hàng triệu người. Sao chúng tôi - những nhà văn, nhà thơ Việt Nam lại không mong muốn một ngày tác phẩm của mình hiện diện trên các ngôn ngữ của dân tộc khác chứ?

  • NGUYỄN NHẬT ÁNH

                   Tạp văn

  • Nhà văn Tô Hoài - tác giả của cuốn sách "Dế mèn phiêu lưu ký"  khiến bao thế hệ bạn đọc Việt Nam say mê - đã từ trần vào trưa 6.7.2014 tại nhà riêng ở Hà Nội, hưởng thọ 95 tuổi. 

  • Nobel Văn học là đỉnh cao nhưng không phải đỉnh cao nào cũng làm hoan hỉ tất cả mọi người. Việc lựa chọn của viện Hàn lâm Thuỵ Điển những năm gần đây chắc chắn sẽ làm chạnh lòng những ai đã trót yêu thích thế giới văn chương của Kafka, Jorge Louis Borges, Umberto Eco, Robbe – Grillet, Italo Calvino…

  • Ngày nay, nhìn lại chủ trương cách mạng của Phan Châu Trinh cách đây hơn một thế kỷ, một lần nữa chúng ta lại thấy tầm nhìn của một người mang khát vọng Khai dân trí, Chấn dân khí, Hậu dân sinh

  • Lần nào ra Hà Nội, dù dài ngày hay chỉ là thoáng chốc, nhà văn Trần Thùy Mai cũng tới ngồi uống cà phê ở nhà hàng Thủy Tạ nhìn ngắm hồ Gươm và hẹn bạn bè tới gặp gỡ chuyện trò. Hỏi vì sao chị chỉ chọn mỗi chỗ này, Trần Thùy Mai bảo: “Là vì ở đây là “Hà Nội nhất”, lại có thiên nhiên bao quanh, giống như  bờ sông Hương ở Huế vậy…”.