NGUYỄN MINH KHIÊM
Ảnh: internet
Phù sa châu thổ
Mẹ ra sông giặt tã lót của tôi
Rũ thời gian đỏ ngàu mặt sóng
Hạt phù sa roi rói hồng cầu
Tôi đứa trẻ nhập vào châu thổ
Tôi đã quen bị mê hoặc bởi đỉnh cao của những ngọn đồi, ngọn núi
Nhưng trong hạt phù sa châu thổ này có vô vàn đồi núi
Tôi đã quen ngợi ca sức mạnh của những cơn giông cơn bão sóng thần
Nhưng trong mỗi hạt phù sa châu thổ có bao nhiêu giông bão sóng thần
Châu thổ tuổi dậy thì
Màu sữa non ướt những cánh buồm
Châu thổ hình mắt lưới
Phù sa hình mắt lưới
Rơm rạ mắc vào kéo lên cả nghìn năm
Phù sa nhiều hát xẩm hát xoan
Vỗ mặt ruộng rung từ thời tiền sử
Phù sa nhiều tiếng võng tiếng nôi
Chạm lời ru mọi làng quê thao thức
Phù sa nhiều nước mắt mồ hôi
Nhấp một chữ mặn bao nhiêu chuyện kể
Những hạt phù sa không bao giờ cũ
Ngực vú căng ngồn ngộn trước đại dương
Như ngày nào cũng có trẻ sơ sinh
Cả châu thổ trắng trời tã lót
Qua nghìn tuổi vẫn chưa cắt rốn
Mai An Tiêm đỡ ngoài hoang đảo
Chúa Thượng Ngàn đỡ phía rừng xanh
Thổ địa thổ công đỡ chỗ đầu rau ông bếp
Các vua Hùng đỡ bằng năm mươi người con theo cha xuống bể;
năm mươi người con theo mẹ lên rừng
Nhân dân nghìn đời đỡ bằng xương máu
Quả ớt quả chanh để ngoài câu mời quan họ
Những gốc đa đội nón ba tằm
Những gốc đa mặc áo tứ thân
Những gốc đa têm trầu cánh phượng
Những gốc đa tát nước bên đình
Con trâu cái thừng bão không quật nổi
Rũ thời gian đỏ màu nước ối
Châu thổ chưa bao giờ cắt rốn
Cửa sông quằn lên những cơn đau bật máu
Tôi nhận ra mình - một tinh thể phù sa.
(SH286/12-12)
LÊ VI THỦY
NGUYỄN LÃM THẮNG
MAI TUYẾT
TRẦN TỊNH YÊN
Mai Quỳnh Nam - Nguyễn Ngọc Hạnh - Từ Dạ Linh
LÊ HOÀNG ANH
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.
KIM LOAN