NGÔ ĐÌNH HẢI
Trên núi, có cây cỏ, chim muông. Có ngôi chùa nhỏ. Trong chùa có tượng Phật, có sư. Tất cũng có mõ chuông, tụng niệm.
Minh họa: Nhím
Sớm mai, sư ngồi công phu dưới gốc cây lớn. Đêm chưa hết, ngày chưa lên. Sương nằm trên lá, đọng lại thành hạt, rơi xuống. Ngang qua sư, chợt dừng lại hỏi:
- Trái tim của đá ở đâu?
Sư đang tọa thiền. Không thấy, không nghe, không nói.
Sương lơ lững đợi. Rồi hạt khác nối tiếp, tuần tự theo nhau, thảy đều dừng lại hỏi. Âm thanh mỗi lúc mỗi lớn.
Sư mở bừng mắt, nhìn màn sương dầy đặc trước mặt, thở dài:
- Ở trong con người...
Sương nghe xong, cùng lao xuống đất, vỡ tan.
Một cơn gió thổi, chiếc lá vàng rời cành, lơ lững. Sư đưa tay đón, trên lá còn sương. Đem đặt lên phiến đá ướt đẫm những hạt sương khác gần đó. Rồi ngồi im lặng nghe đối đáp.
Sương hỏi:
- Trái tim của đá ở đâu?
Đá trả lời:
- Đá không có tim.
Lại hỏi:
- Sao đá có nước mắt?
- Không phải của đá, là của thiên hạ. Nước mắt thoạt nhìn giống nhau, nhưng nặng nhẹ, nhiều ít khác nhau...
- Khác chỗ nào?
Đá đáp:
- Nước mắt kẻ dưới thường nặng và nhiều, vì gần đất, dễ thấm. Bao nhiêu cũng không đủ. Nước mắt kẻ trên thường nhẹ và giả, nên khó chạm đất. Kẻ trên cao nữa thì không có nước mắt, như đá vậy.
- Không buồn vui gì sao?
- Lạnh, tối của đêm. Nóng, sáng của ngày. Buồn vui có thay đổi được gì đâu!
Đêm tan, ngày tới. Nắng lên. Sương lẳng lặng bốc hơi. Đá nhìn theo không từ giã.
Đã tới thời kinh sáng. Sư đứng dậy, cúi nhặt chiếc lá. Lá hỏi:
- Ly biệt là gì?
- Là lẽ tự nhiên của trời đất.
- Còn tịch mịch?
- Là lẽ tự nhiên của ta.
- Còn lẽ tự nhiên của lá?
- Lá sinh ra là để rụng.
Nói rồi mở tay. Trái tim sư không kịp suy nghĩ, rời khỏi lồng ngực, ra theo. Lá xoay vài vòng, đáp xuống đất, mang theo trái tim sư trên lưng.
Sư chậm rãi vào chùa.
Ánh sáng trèo dần lên phiến đá. Soi thấy tim loài người, đang lúc nhúc bò trên đó. Sợ hãi, chòi đạp lên nhau, tìm đường chui vào bên trong. Càng lúc càng đông.
Lẽ tự nhiên trốn biệt.
Phiến đá bật khóc, nước mắt không có. Chỉ có nỗi đau làm thành những vết nhăn hình trái tim.
Trái tim của đá.
N.Đ.H
(SHSDB28/03-2018)
VÕ MẠNH LẬP
Âm vang tiếng nổ ở cầu Ông Thượng chưa dứt thì hàng loạt tiếng súng các cỡ rộ lên chĩa mũi vào làng Lại Thế.
NGUYỄN VĂN DŨNG
Bút ký
NGUYỄN QUANG HÀ
Ký sự
Trước Mậu Thân 1968, Thành đội Huế lập chiến khu ở giữa rừng phía đông tỉnh. Ban Chỉ huy Thành đội gồm Ban Tham mưu, Ban Chính trị, Ban Hậu cần.
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Tùy bút
Tôi tin rằng trong đời mỗi con người ai cũng qua quãng thời ấu thơ nghe tiếng ru của mẹ trong cánh võng “ầu ơ”; cứ thế mà lớn lên mà trưởng thành.
NGUYÊN QUÂN
Đôi khi trong sự trầm lặng tĩnh mịch thường hằng, và những con người quen sống với sự tĩnh lặng ấy thường vô tình không nhận thấy những sự thay đổi chung quanh vì nó cũng âm thầm không xôn xao ầm ĩ.
HẢI HẠC PHAN
Bút ký dự thi
Con chim xanh tìm hạt dẻ sa cánh chợt khép mỏ vút bay khi nghe tiếng động cơ xe di chuyển về phía Tây dãy Trường Sơn.
NGUYỄN QUANG HÀ
Ký sự
Tôi là phóng viên của báo Cờ Giải phóng - Thừa Thiên Huế. Sống ở trên chiến khu, đi viết, chúng tôi thường lên các bản vùng cao, đến các đơn vị quân đội đóng trong rừng, gặp các chiến sĩ từ vùng sâu lên,… chứ chưa đi vùng sâu lần nào. Dù biết vùng tranh chấp rất hấp dẫn, nhưng chưa có cơ hội.
NGUYỄN QUANG HÀ
Ký
Viết về bà mẹ anh hùng Nguyễn Thị Lớn, xã Thủy Dương (xã anh hùng) huyện Hương Thủy, Thừa Thiên Huế.
HÀ LÊ
Tản văn
Cây gòn bên bến nước phía sông An Cựu đã bắt đầu bung nở những đám mây trắng đầu tiên.
NGUYÊN QUÂN
Bút ký dự thi
Người đàn bà trung niên dừng lại giữa lưng chừng dốc rồi nói:
- Đã tới nơi rồi chú.
TRẦN BĂNG KHUÊ
Bút ký dự thi
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Ghi chép
A Lưới là một huyện phía Tây tỉnh Thừa Thiên Huế, có biên giới giáp nước bạn Lào.
LÊ HÀ
Cây hoa gạo bên phía cầu Dã Viên sáng nay bỗng thắp lửa đỏ cả một khung trời. Cái màu đỏ chói lòa như ngọn đuốc rực cháy giữa một bầu trời xanh thẳm tháng ba còn vươn mùi ẩm lạnh.
NGUYỄN QUANG HÀ
Bút ký
Đã hai năm nay tôi mới lại về thăm nhà máy sợi Huế. Cái đập vào mắt tôi trước tiên là bức tượng những bàn tay con gái rất đẹp, các ngón thon thả, tất cả đều giơ lên, nâng cao búp sợi trắng ngần. Bốn xung quanh là những vòi nước phun, rất mảnh, như những dòng sợi mỏng manh bay lên.
LÊ QUỐC HÁN
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
Những khoảnh khắc mùa trôi đi trong dòng mưa ngút ngàn. Vùng này, mưa không ngớt mà nắng cũng chát chao. Khoảng khắc không nhớ bỗng dưng lại khiến người ta không thể nguôi ngoai về một điều đã cũ.
NGUYỄN QUANG HÀ
Bút ký
Tưởng nhớ Phan Thế Phương và Nguyễn Như Tùng
LÊ QUỐC HÁN
Mùa thu mùa của chia ly
Nên con sông chảy chẳng khi nào ngừng
VIỆT HÙNG
Ghi Chép
Vào một đêm mùa thu của Hà Nội ông Nguyễn Ngọc Dũng, vụ trưởng thanh tra Bộ tài chính, trong một giấc mộng, ông thấy người anh ruột của mình hiện về.
TRẦN BĂNG KHUÊ
Bút ký
1.
Bất giác, văng vẳng “con đường cái quan” Phạm Duy ca rằng:
“Người về chưa ghé sông Hương
Đã nghe tiếng gọi đôi đường đắng cay”