Những hơi thở màu xanh

14:41 12/05/2021


TRẦN NGUYÊN  

- Mẹ ơi sao cha vẫn chưa về?

Minh họa: TÔ TRẦN BÍCH THÚY

Len chợt tỉnh. Bóng đêm. Bão đang hoành hành ngoài kia, mà đêm, tĩnh lặng khôn cùng. Len cảm giác mình đang trọ trong ngôi nhà trên núi tuyết. Núi tuyết màu trắng xanh vào đêm.

- Mẹ ơi cha vẫn chưa về sao?

Len nhìn qua cửa sổ, mờ ảo như giấc mơ.

- Nào ngủ đi con. - Len xoa nhẹ tay lên bụng. Ngủ ngoan rồi cha sẽ về…

Len không lại giường mà ngồi trước cửa sổ. Màu đêm huyền mị như tấm gương bí ẩn soi những gương mặt đợi chờ. Có ánh đèn mỏng từ nóc nhà hàng xóm hắt lên tán cây xoài mùa trổ hoa.

Len lại xoa tay lên vòm bụng, nói với con:

- Rồi cha sẽ về con ạ. Mẹ vẫn mong lúc con nhìn thấy mặt trời thì trái đất không còn loài Corona nữa. Con yêu, con sẽ chào đời khi mùa xuân có nắng vương trên chồi lộc và những giọt sương óng ánh khuôn mặt chúng ta.

- Mẹ ơi con thấy một quầng sáng và rất nhiều những quầng sáng khác nữa.

- Bão đó con ạ. Những mảnh vỡ của cơn bão Covid. Nào ngủ ngoan…

- Con không thích ngủ. Con muốn dậy đợi cha như mẹ.

Len im lặng. Gió thoảng vào. Tiếng mấy con chim sẻ ăn đêm trên cây mức làm Len như vừa thoát ra từ một không gian khác. Len ghé sát nhìn lên phía bên ngoài. Lũ sẻ cảm được sự tịch tĩnh của đêm, tiếng chiếp chiếp cũng nhỏ như thì thầm. Anh mua ngôi nhà cũ và khu vườn này hồi ấy còn rẻ. Lần đầu tới Len đã thấy như mình sống đây lâu lắm, rất gần với cảnh quê an nhàn. Một ngôi nhà ven thành phố, có tiếng chim, có lũ dế kêu suốt cái đêm Len ở lại…

Len cúi ngắm hình hài con trong tâm tưởng. Nó giống cha ở đôi mắt. Đôi mắt nhìn Len từ ngày đó… 19 ngày rồi. Người người đang trong vực xoáy của bão Covid… Suốt 19 ngày qua Len luôn giữ niềm hy vọng và nụ cười, Len dành năng lượng đó cho con mình.

- Để mẹ kể con nghe về hơi thở nhen. Những hơi thở trong lành từ trái tim dâng tràn tình yêu. Con ơi việc đầu tiên là con phải thở vào khoảng không sự thiện lành, bằng niềm thương với mọi người, với cỏ cây và loài vật. Con có nghe tiếng mèo không?

- Có mẹ ạ.

- Ba con mèo. Con thử phân định tiếng của từng con một đi. Nhỏ lắm, chưa biết bú nữa, mẹ phải bơm nước cơm vào miệng cho chúng. Vì sao con biết không.

Len chưa nói thêm. Đứa con cũng không hỏi. Những dấu lặng trôi qua.

- Người ta đặt bẫy bắt mẹ của chúng rồi…

- Con ngủ với mấy con mèo được không mẹ?

- Ừ…

- Mẹ ơi vẫn chưa có tiếng cha về.

- Nào… con yêu, để mẹ kể cho nghe những người đang thức trắng cứu những người khác. Họ phải mang bộ đồ trùm kín người và mang ống thở đi vào giữa tâm bão. Tóc họ bạc nhanh trong thời gian ngắn. Nhưng trái tim của họ tươi trẻ con ạ.

- Mẹ ơi cơn bão có làm cha đau không? Cơn bão lớn lắm phải không ạ.

- Mẹ chưa thấy hình dáng của nó con ạ. Có nhiều thứ trên đời ta không dễ thấy, như hơi thở màu xanh của con vậy.

- Những con mèo đang kêu mẹ ơi.

- Ừ, nó đói. Để chút nữa mẹ cho chúng ăn.

- Không có mẹ thì chúng có sống không ạ?

- Mẹ chưa biết. Mẹ sẽ chăm nom chúng. Năm ngoái cha con mang mẹ của chúng về từ dưới mương nước. Ai đó đã vứt, cũng nhỏ như con nó giờ vậy, ướt nhẹp. Mẹ sưởi ấm, rồi nó lớn lên với chúng ta trong ngôi nhà này.

- Mẹ ơi trời sáng rồi nhỉ. Con muốn cha trở về. Con sẽ nghe tiếng bước chân cha ngoài ngõ.

Len vẫn bó gối nhìn ra. Vẫn đêm. Mùi hoa sử quân tử loang vào. Khuya ấy Len trở dậy. Hương sử quân tử sực nức. Anh gọi điện nói nếu em phải vượt cạn một mình thì anh sẽ thức trắng để cầu nguyện. Anh sẽ cùng những người khác cùng dìu nhau qua cơn bão này để gửi niềm thương đó về em…

Len ứa nước mắt. 19 đêm. Từ ngày anh rời căn nhà này, Len không khóc, dẫu là một tiếc nấc nhẹ. Len sợ con sẽ nghe thấy.

Len mở facebook. Cơn bão Covid đang cuốn theo dòng người. Một không gian tuyệt tĩnh bao trùm. Con Len thì đang thở yên lành trong một không gian khác. Con Len sẽ sinh ra dưới ánh mặt trời khi những giọt sương còn trĩu nặng phận mình. Và hoa cỏ tinh tươm rực lên dưới nắng.

- Mẹ ơi sao nhiều ngày rồi mẹ không ra biển?

- Mẹ muốn con được khỏe mạnh và chúng ta thở an nhiên trong nhà mình. Mẹ không muốn ra đường vì phải đeo khẩu trang, nó khiến con thở nhọc nhằn.

- Khẩu trang là gì mẹ?

- À… con chỉ cần biết đó là miếng vải bằng bàn tay che lên miệng để nếu hơi thở của ta có độc thì không ai nhiễm.

- Con có phải đeo không mẹ?

- Không đâu, con đang ở một nơi rất trong lành, cho đến lúc cơn bão Covid đi qua.

Len nhìn di động, nó vẫn im lìm, màn hình xanh dịu không sáng lên. Len chợt nhớ con đò đưa mình và anh qua cái hồ rộng đến ngôi thiền viện rất xa. Hai người nguyện sống theo phạm hạnh để nhận được niềm từ ân dành cho đứa con đầu đời, cùng ở lại đó từ sớm đến lúc mặt trời xuống ngang vai bức tượng Phật trên ngọn đồi. Ngồi giữa mênh mang đồi nước, Len cảm giác vạn vật cỏ cây giao cảm với mình, và Len trải lòng u ẩn, trải niềm hạnh phúc sâu kín. Nhiều lúc Len tự hỏi sao cỏ cây hiền lành đến vậy, thiên tính này như tràn vào tâm hồn Len, rồi Len lắng tâm cảm nhận hơi thở như niềm rung cảm của gió. Hai người được tặng một cây mai hương. Giống mai có hàng ngàn nhưng loại trổ bông trắng tuyết tỏa hương thì hiếm. Ngày những bông mùa đầu còn đẫm sương thì anh tạm rời xa mẹ con Len. Khi cơn bão tàn hại nhiều thành phố và đang hướng về ngôi nhà ấm áp này.

- Mẹ ơi con thấy nhiều lá rụng, ở một con đường rất lạ.

- Cơn bão đang đến đó con. Lá vàng và cả lá còn xanh nữa.

- Cha có trở về trước lúc bão đến không mẹ?

- Ờ, có lẽ… kịp con ạ. Nhưng cũng có thể cha đợi cơn bão qua rồi mới trở về, như vậy sẽ an toàn hơn cho mẹ con mình.

Tâm tưởng Len chợt hiện hai mẹ con dắt nhau trước biển. Sóng mạnh dần lên theo màu hoàng hôn. Rồi Len lại thấy mình và anh chạy trên cánh đồng mùa gặt, chân trần băng băng. Mặt trời loang màu ra vùng mây rộng. Con Len ở đó gọi, đôi tay nhỏ xinh vẫy trong quầng sáng dịu.

- Mẹ ơi cơn bão màu gì ạ?

- Ờ…

- Cha sẽ sớm trở về bên con mẹ nhỉ. Mẹ vẽ cha đi, con thích cha mặc chiếc áo màu xanh.

Len cười, quay nhìn chiếc gối xinh ở giường, như Len đang cúi vuốt lên má con.

- Cha mặc nhiều màu áo con ạ, nhưng cha thích màu trắng nhất.

- Con thích màu xanh à? Qua cơn bão ta sẽ đi sắm những bộ đồ thật đẹp nhé.

- Con cũng thích màu trắng. Con không muốn ở với màu đen. Nhiều lần con thấy những con đường rất nhiều lá. Con cũng thấy mặt trời mẹ ạ. Dòng người về phía đó. Con thấy góc vườn nhà mình. Mẹ tưới cây hoa màu trắng. Nhưng thoáng chốc. Và con lại thấy màu đen. Lúc này thì con đoán màu bộ lông của từng con mèo mà con nghe tiếng.

- Con hãy nhìn xuyên qua màu đen đó nhen. Sẽ thấy một cánh đồng mênh mang. Cỏ xanh rờn. Đồng lúa nữa. Đẹp không.

Len nhớ hồi ở quê, sáng theo mẹ cha lên đồng, khi vác cuốc, khi xách ấm nước chè xanh. Mùa hè cũng như ngày đông, ấm nước nhôm nho nhỏ luôn theo mẹ cha lên đồng. Len nhớ dáng cha ngồi dưới tán cây giới giữa đồng; đến mùa quả vàng cả cây, Len ăn đến khay cổ. Cha cày chừng lưng buổi thì nghỉ tay tới ngồi đó uống nước chè và hút thuốc lào, đôi khi tiếng riết làm Len giật tỉnh, mặt trời chiếu lóa mắt. Giờ Len lại tưởng đến cảnh con cũng lớn như mình ngày xưa vậy, nó ngủ dưới tán cây giới và con trâu gặm cỏ ở đám đất hoang. Len cuốc giường ruộng. Những con cò ở phía sau chăm chú vào những thớ đất được lật lên tìm mồi, những con khác thì đậu trên lưng trâu thỉnh thoảng lại ngó quanh và đôi lúc đứng ngẩn ra.

Mấy con chim sẻ nhảy làm lá cành rung rinh dưới trăng. Len mơ một sớm cùng con ngồi bên cửa sổ, nắng chiếu vào làm rực hồng màn bụi. Len nói con hãy để lại những mẩu bánh mì bên thành cửa sổ như thế này, rồi ta ngồi chếch qua bên này, mẹ con mình cùng đợi xem nha. Tiếng chíp chíp rồi hai con chim sà xuống ăn những mẩu bánh. Mắt trẻ sáng lên vui thú. Hai con chim vụt bay lên. Rồi đứa con Len để tiếp những mẩu bánh mì lên đó. “Con đừng giơ tay đuổi chúng nghe không. Chúng là một gia đình, có con cái và không muốn ai bị bắt mất cả hiểu không”. Con Len khẽ gật đầu. “Con chỉ nên ngồi yên và ngắm thôi. Khi lũ chim thấy con, con vẫn nhìn thật hiền từ, như nhìn mẹ nhé. Những lần khác đều như vậy, cho đến khi lũ chim nhìn con mà chúng không bay đi, thì con mới từ từ đưa tay lên vẫy, con chào chúng, là con kết bạn với chúng đó…”.

- Mẹ ơi cha về phải không…

Len vội đứng dậy nhìn ra cổng. Không. Không có ai. Ngoài kia vẫn đêm và Len lại nghe âm thanh của yên vắng. Thứ âm thanh Len cảm rất rõ. Sự yên vắng khiến Len bồi hồi, khiến Len cứ ngược về quá vãng, chậm rãi đi qua từng thước phim đen trắng.

- Không ai con ạ. Bão đang tràn vào thành phố. Cha sẽ trở về khi bão đi qua thôi, khi những người ở với cha đều được an lành. Có thể là sớm mai. Mẹ ngồi bên cây mai trắng, và con sẽ thấy màu xanh của hơi thở bay trong nắng hươm vàng.

- Mẹ ơi cây mai trắng có biết nói chuyện không ạ?

- Mẹ chưa biết. Mẹ chỉ nghĩ, nó hiểu chúng ta. Con thử nói chuyện với nó xem, như con từng nói chuyện với lũ chim vậy. Lũ chim đã hiểu ý con và ở lại bên cửa sổ với con đó. Rồi đây con sẽ chơi với mấy con mèo mất mẹ. Lũ mèo sẽ nhìn vào mắt con, đọc trong đôi mắt con muốn nói gì. Nếu ánh mắt con tràn đầy yêu thương, nó sẽ bước đến cà bộ lông mượt vào con. Cỏ cây hoa lá cũng sống nương dựa vào nắng gió vào không khí như chúng ta thôi, và còn sống nương dựa vào tình thương nữa con ạ.

- Mẹ ơi sao có loài vật lại mang bệnh đến cho con người ạ?

- À, mẹ nghĩ chúng không cố ý. Chúng ở trong hang sâu nhưng có lẽ ai đó tàn phá ngôi nhà của chúng nên phải bay đi… Bay đi như những tổ ong bị đốt vậy.

Vầng trăng phớt hồng giữa bầu trời đen sẫm, đang lặng lẽ chếch phía cửa sổ. Cơn bão vẫn chưa dứt. Len mở cửa. Ánh trăng đổ theo chiều vách và rải mỏng trên sân. Màu đêm. Lần đầu trong đời Len biết đến màu đêm huyền diệu, một không gian thơm nồng giữa râm ran tiếng dế. Len nhớ lũ ve rộ lên tầm ba bốn giờ sáng, mà bây giờ chúng còn ngủ vùi trên tán lá. Cuộc sống bận rộn kéo Len lướt qua thời gian, như không còn khoảng rong ruổi giữa dòng đời tươi mới nữa. Rồi trưa hôm đó Len ra sau vườn, chợt thấy xác ve trên nhánh cây mức. Len sững lại. Nhìn lên, ôi chao, nhiều quá xác ve. Trên cao kia nữa quả mức đã bung ra thành những con thuyền chở đầy bông phù du, ngọn gió khẽ đến làm tơi ra, tơi ra giữa trời như hoài niệm về những thời gian đẹp nhất còn vương lại. Len giơ tay gỡ xuống những xác ve. Xác ve ẩn hiện trên cành khô, trên lá, có những xác ve như đang dìu nhau đi, như còn đuổi nhau cuối đường tình, giữa miên man đất trời. Nắng làm hồng xác ve, một vẻ đẹp mê man xa xót. Rồi như khoảnh khắc được ghi lại trong bức ảnh, những xác ve vẫn chờ một thời khắc khác để cựa mình sinh sôi.

- Mẹ ơi…

Len bước vội vào giường. Ánh trăng rọi chếch qua khung cửa sổ. Len nhìn tấm nệm trắng trên giường, nhớ dáng anh vẫn hay nằm nghiêng nhìn ra cửa sổ, và Len nhìn qua vai anh như tô màu trăng lên mặt.

- Mẹ đây con. - Len xoa nhẹ tay lên vòm bụng. Cơn bão đang trở hướng con ạ… Ngủ ngoan nào. Cha và những hơi thở màu xanh sẽ đánh thức mẹ con mình dậy.

- Dạ, ba con mèo cũng ngủ rồi phải không mẹ?

- Chúng ngủ cả rồi…

- Con thấy ánh sáng rọi vào mặt?

- Mặt trăng đó con. Trăng đang sáng dần lên và trôi qua ngọn núi kia. Để mẹ đóng cửa sổ nha.

- Đừng mẹ, con thấy đẹp.

Lại những nốt lặng trôi qua…

- Mẹ ơi, bầy sẻ có ăn mất trăng không ạ?

Len nằm như đang ấp con vào ngực.

- Không con. Mà… cũng có thể con Corora ăn trăng…

- Con Corona là gì mẹ? Sao nó lại ăn mặt trăng?

- Mẹ đoán thôi. Mẹ nghĩ nó là loài ăn vẻ đẹp. Nó muốn ăn vẻ đẹp trên trái đất này. Nhưng con đừng lo, nhiều vẻ đẹp lắm. Nhiều vẻ đẹp khác nữa đang hồi sinh con ạ. Nào…

- Dạ. Con sẽ ngủ ạ. Con sẽ chờ cha về trong giấc mơ của mẹ.

T.N  
(SHSDB40/03-2021)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Năm 1966 thầy Phan Linh dạy Toán lớp 7A tại trường cấp II xã Phúc Giang. Đó là năm chiến tranh phá hoại rất ác liệt. Máy bay Mỹ cứ nhằm những tụ điểm đông người thả bom. Học sinh đến trường phải đội mũ rơm. Để tránh bom đạn trường Phúc Giang phải sơ tán về các làng, các xóm học tạm. Lớp 7A của Phan Linh sơ tán về làng Mai.

  • Gió từ đại dương lồng lộng thổi qua cửa sông, qua bãi cát trắng xoá rồi vỗ đập vào những tàu lá dài ngoằng của loài dừa nước, oà vỡ những thanh âm xạc xào.

  • Đúng sáu năm tôi không trở lại thành phố ấy dẫu rằng trong lòng tôi luôn luôn có một nỗi ham muốn trở lại, dù trong sáu năm tôi giấu kín trong lòng mình điều đó, chôn thật sâu trong suy nghĩ của mình, chẳng hề nói ra.

  • Chúng tôi tìm được địa điểm chốt quân khá lý tưởng. Đấy là chiếc hang đá ở lưng triền núi; hang cao rộng vừa lõm sâu vào vách núi. Cửa hang được chắn bởi tảng đá khổng lồ, rất kiên cố; dù máy bay Mỹ có phát hiện thấy cửa hang mà phóng rốc két, đánh bom tấn thì người ở trong hang vẫn chẳng hề gì! B52 có rải thảm bom thì lại càng không ăn thua.

  • Sau khi dọn bàn ghế xong, bà Lan chọn chiếc bàn kê sát ngoài cửa ngồi trang điểm. Từ ngày mở quán, bà đâm ra có thói quen ngồi trang điểm như thế, vừa tiện việc mời chào khách, vừa có đủ ánh sáng đầu ngày.

  • Chiếc váy của Tuyl Cleng va quệt không ngớt vào mấy vạt cỏ hai bên vệ đường. Những chỉ hoa văn ở riềm váy trông như hai cánh tay chạy như bay xuống đồi. Cuốn vở học trên tay cô nhịp nhàng lên xuống như chiếc quạt diễn viên múa. Mùa xuân sắp đến, trời đất như rộng rinh thêm. Những con chim trao trảo, chèo bẻo, ta li eo... cũng hót vang bên rặng rừng, vui lây theo nỗi vui của Tuyl Cleng.

  • Ven Hồ Gươm ở phía lề đường bên phải, cách chân tượng vua Lê Thái Tổ ước ngoài trăm mét, luôn có một bồ đoàn. Bồ đoàn là chừng dăm tấm thảm Tầu rải sàn nhập lậu từ các tỉnh phía Bắc được các gia đình Hà Nội trung lưu ưa dùng.

  • 1Sau lần đi gặt thuê cho đồng bào dân tộc ở Vĩnh Thạnh về, tôi bị trận sốt rét nặng. Dai dẳng trở đi trở lại gần ba tháng mới khỏi. Những ngày sau đó, trong người thấy cứ nôn nao, bứt rứt.

  • Có thể cô gái ấy đã trồi lên từ thủy cung do thủy triều xuống quá nhanh. Một nửa thân hình của cô từ dưới eo trở lên, hoàn toàn khỏa thân nhô ra khỏi mặt nước.

  • Mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh và đằm thắm theo về với cơn gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Vừa gần gũi tưởng có thể ôm giữ được mà cũng vừa cách xa vời vợi.

  • Hôm qua nghe đài, có một cái tên giống hệt người thân của mình đã mất tích trong chiến tranh. Rồi một tên khác, kế tiếp một tên khác với hòm thư toàn những chữ số. Hai anh em tôi nhìn nhau. Đã biết bao lần anh em tôi nhìn nhau như vậy. Từ khi con bé thiên thần kia còn chưa biết khóc vì buồn.

  • ITiệc có vẻ sắp tàn. Nàng đứng lặng lẽ gần cửa ra vào đưa mắt bao quát căn phòng rộng. Đèn chùm sáng trắng. Nhạc êm dịu trong phòng hôn lễ đã giúp nàng tự tin hơn khi bước chân vào có một mình với bộ đồ xoàng xĩnh đang mặc.

  • Bây giờ thì Hồng sắp được gặp chị. Người chị mà suốt những năm tháng đi xa, ở đâu Hồng vẫn luôn nghĩ tới. Cứ mỗi lần như thế, một tình cảm thân thương choán ngập tâm hồn Hồng.

  • - Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rồ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.

  • Bác Hai đang ngồi trước mặt tôi, lặng im như pho tượng. Đôi mắt bác đăm đăm không chớp, nhìn về một cõi xa xăm mà tôi đoán chừng là ở nơi ấy chắc chắn có những kỷ niệm vui buồn về người em trai của bác, chính là cha tôi.

  • Cuối năm, Đài truyền hình liên tục thông báo gió mùa đông bắc tràn về, miền Tây Bắc nhiệt độ 00C, khu vực Hà Nội 70C...

  • Tôi tạm xa Hà Nội một tuần. Cũng chẳng biết là phải xa hay được xa nữa. Bố mẹ phái: - Cho con Hạ đi ăn giỗ!

  • Tặng anh Hữu Ngọc, anh Đoàn, Lành - Ngọc Anh. Tưởng nhớ chị TâmHảo không có giấy mời. Có thể những người bạn cũ của anh ở Huế cũng đã nghỉ hưu cả rồi, hoặc giả họ bận trăm công ngàn việc nên cũng chẳng nhớ anh ở đâu mà tìm... Song điều ấy không quan trọng.

  • Chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc, nhận tấm thẻ thương binh, tôi trở về quê nhà. Để bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, tôi dã dành tất cả số tiền chính sách nhận được mở một quầy sách báo. Khách hàng của tôi khá đông.

  • Ông Biểu đột ngột nằm xuống. Tưởng như mọi cái đâu vào đấy. Như linh cảm trước, cuối năm con hổ, ông Biểu đã sắm cỗ áo quan dạ hương thơm nức. Xe cộ cần bao nhiêu chẳng có. Mọi thứ nếu muốn, chỉ sau một tiếng “alô” là tha hồ.