Những con chữ

15:37 30/07/2008
LÂM THỊ MỸ DẠTruyện ngắn Chúng tôi có khoảng vài trăm triệu sinh mệnh sống trong một ngôi nhà xanh đã chục năm. Thỉnh thoảng ông chủ chúng tôi lại mở cửa nhìn chúng tôi âu yếm, vẻ mặt đượm buồn.

Ông đưa hai bàn tay đầy vết chai sạn lên vuốt chúng tôi, đôi mắt tinh tường bừng sáng :
 - Những con chữ thân yêu của ta ơi, kho báu của đời ta, lương tâm, trí tuệ, chân lý của ta. Ta yêu các người biết chừng nào!
 Chúng tôi ứa nước mắt nghe ông nói, lòng sung sướng muốn nhảy xổ ra ôm lấy ông, con người vĩ đại đã tạo ra chúng tôi, đã cho chúng tôi một đời sống.
 Một đêm, trời mát đến ớn lạnh. Chúng tôi đang ôm nhau nằm ngủ, vào khoảng nửa đêm, một đội quân mối có đến hàng vạn tên chợt đột nhập vào ngôi nhà xanh của chúng tôi. Trời ơi, chúng tôi hoảng hốt hét to lên kêu cứu ông chủ :
 - Cứu với, cứu chúng tôi với ông chủ ơi, nhà văn ơi!
 Nhưng đêm vẫn im lìm. Đội quân mối đi nhẹ nhàng đến nỗi ông chủ chúng tôi không nghe thấy gì. Bao nhiêu bạn bè, họ hàng chúng tôi lần lượt vào bụng mối. Mặc, còn nước còn tát, chúng tôi cứ gào...
 Kho báu ông chủ vơi dần, vơi dần... cho đến lúc nhà văn chúng tôi nghe được, thì ôi thôi, tất cả đã gần như tiêu tan.
 Hầu như chỉ còn lại một phần rất ít. Ông chủ chạy đến giật lên mấy tập bản thảo còn lại. Ông sững sờ nhìn đống mối trắng như màu khăn tang đang lúc nhúc chen lấn nhau.
 Thế là hết, mười năm lao động cật lực đã tiêu tan trong một giờ!
 Nhà văn chợt òa khóc như một đứa trẻ. Ông khóc nức nở, nghẹn ngào như ngày cha mẹ ông qua đời. Ông ngồi thừ ra rồi lấy ống tay áo quệt ngang đôi mắt đỏ, đầu gục xuống, hai tay khoanh vòng hai đầu gối, im lặng mãi.
 Lại nói đội quân mối, sau khi được ăn một trận con chữ no nê, chúng kéo nhau ra vườn, đang định tìm hướng về nhà thì một chú gà trống dậy sớm trông thấy...
 - Trời ơi! Thật là tuyệt vời!
 Chú gà nhảy cẫng lên sung sướng, chú lao  đến đàn mối :
 - Này bọn kia, chúng mày làm gì mà lúc nhúc ở đây?
 - Dạ, chúng em lạy anh.
 Bọn mối hoảng hốt trả lời lí nhí :
 - Anh đừng giết bọn em, bụng chúng em bây giờ đã đựng đầy những con chữ, đó là những kiến thức, lương tâm, chân lý của con người.
 Chú gà trống nghiêng tai thật gần bọn mối, vẻ tò mò:
 - Sao, kiến thức, lương tâm, chân lý? Nó là cái gì vậy?
 - Dạ, chúng em không biết ạ, chúng em chỉ nghe những con chữ nói với nhau như thế. Bọn mối sợ sệt.
 - Vậy tại sao kiến thức, lương tâm, chân lý lại vào trong bụng chúng mày?
 - Dạ, bởi vì chúng em đã ăn...
 - Vậy thì tao phải ăn lũ chúng mày để tao có kiến thức, lương tâm, chân lý của con người.
 Bọn mối co rúm lại. Chú gà trống lấy mỏ mổ lấy mổ để đàn mối. Bọn mối khiếp đảm chạy tán loạn, nhưng cái mỏ của chú gà trống mới nhanh làm sao!
 Chú gà trống đã kềnh cái diều to. Chú gáy lên một tràng oai vệ: "Kiến thức, lương tâm, chân lý nằm trong bụng ta, ta, ta, ta, ta...!"
 Chú bước từng bước thong thả, đĩnh đạc.
 Chú gà đi ra đường thì bắt gặp một khóm hoa dại vừa nở:
 - Này hoa, chúng mày có biết tao là ai không?...
 - Dạ thưa ông gà, xin ông đừng bươi đất chúng em mà tội nghiệp.
 - Thèm vào bươi đất chúng mày. Tao là một chú gà trống đặc biệt, bụng chứa đầy kiến thức, lương tâm, chân lý của con người. Chúng mày biết những thứ đó là gì không?
 - Dạ, chúng em là hoa, chúng em chỉ biết tỏa hương; kiến thức, lương tâm, chân lý của chúng em là hương thơm, có đúng không ạ?
 - Trật lất, chúng mày làm gì có thứ của quý ấy. Chúng mày xem cái diều của tao đây này. Bởi vì tao đã ăn...
 Khóm hoa tò mò :
 - Ông ăn gì ạ?
 - Ăn kiến thức, lương tâm, chân lý của con người!
 Gà trống hạ giọng, vẻ quan trọng:
 - Một bầy mối đã ăn rất nhiều những con chữ, chúng nó nói những con chữ ấy là kiến thức, lương tâm, chân lý của con người. Và thế là tao đã nuốt tất cả vào bụng. Thế đấy!
 Lũ hoa tròn mắt:
 - Vậy những con chữ như thế nào ạ?
 Gà trống ngẫm nghĩ một lúc rồi nói dè chừng :
 - Ồ, những con chữ cũng giống như những con sâu vậy thôi.
 - Vậy sao lũ mối lại ăn nó?
 - Là vì những con chữ này nằm trên mặt giấy, rất hợp với sở thích nhậu nhẹt của bọn mối. Bọn mối rất sợ ánh sáng nên thừa lúc mặt trời chưa dậy, đã xông vào...
 - Vậy mặt trời là gì ạ?
 - Mặt trời thì có gì lạ mà hỏi. Đó là một gã ngu ngốc để cho tao sai bảo hàng ngày. Sáng sớm cứ nghe tao gọi là hắn vội ló mặt lên.
 Lũ hoa cười tươi tinh nghịch :
 - Ồ, ông Gà Trống ơi, chắc ông nhầm rồi. Mặt trời là một vầng sáng tỏa khắp mọi nơi. Ai cũng nhờ mặt trời là sống được. Như chúng em đây, chúng em có những màu sắc tươi thắm này là cũng nhờ ông mặt trời ấy chứ.
 Gà trống tỏ vẻ ngao ngán:
 - Ôi chao, nói chuyện với tụi mày, buồn chết đi được. Thôi tao đi đây.
 Gà trống đang đi trên đường chợt giật mình vì một giọng chào trong trẻo:
 - Chào anh Gà trống oai vệ.
 Gà trống đưa mắt nhìn, chú ta bắt gặp chị sơn ca đang đứng trên bụi cỏ.
 - Kìa Sơn Ca, cô làm gì ở đây?
 - Tôi đi đón mùa xuân, mùa xuân sắp tới rồi.
 - Điều đó có gì lạ. Cái lạ nhất là kiến thức, lương tâm, chân lý.
 - Những thứ đó ở đâu mà anh biết?
 - Thì nó đang ở trong bụng tớ đây này.
 - Ủa, những thứ của con người sao lại nằm trong bụng anh?
 - Chả là sáng nay, tớ vừa nuốt đầy bụng một bầy mối, mà bầy mối đó đã ăn những con chữ đầy kiến thức, lương tâm, chân lý của con người. Thế đấy!
 Chị Sơn ca nghe toàn những tiếng lạ bèn tò mò hỏi:
 - Kiến thức là gì ạ?
 - Kiến thức thì cũng giống như con sâu vậy đó.
 - Thế còn lương tâm?
 Gà trống ngỡ là Sơn ca đã chịu phục, liền đắc ý nói bừa:
 - Dễ ợt, lương tâm cũng như con giun thế thôi. Và tớ đã ăn những con giun. Tất nhiên là tớ có lương tâm.
 Chị Sơn ca bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ:
 - Lạ nhỉ, vậy chân lý là gì? Thưa anh gà?
 - Gà trống bắt đầu thấy bí, nó bực bội nhìn trước nhìn sau rồi chợt bắt gặp cái chân của mình:
 - Ồ, chân lý, chân lý nó giống như cái cựa của tớ đây này. Ha, ha!
 Gà trống vừa vênh mỏ, vừa đưa chân ra vẻ dọa dẫm.
 Chim sơn ca không thèm nhìn gà trống. Quá ngán ngẩm về câu chuyện vớ vẩn của gà, sơn ca bay vụt lên. Chim bay vào khoảng xanh bao la để lại một chuỗi giọng hót trong trẻo trả lời cho gã ba hoa:
 - Chân lý là trời cao, trời cao, trời cao...
 Gà trống cụt hứng lủi thủi đi chơi một mình vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:
 - Ta bắt đầu thấy đói rồi. Tất nhiên là ta sẽ trở lại nhặt những kiến thức, lương tâm, chân lý cho vào cái dạ dày của ta, thế là ổn. Mặc xác cái nhà con sơn ca, rõ là một con bé mơ mộng hão huyền.
 L.T.M.D

(nguồn: TCSH số 156 - 02 - 2002)

 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • TRƯƠNG THỊ MỘNG CẨMChiếu sáng suốt ngày mặt trời mỏiÂm thầm xuống núi chẳng buồn than,Nghiêng nghiêng hàng cây vài sợi nắngPhảng phất theo chân bước mẹ về.

  • ĐINH NGỌC HOA HỒNG   Một tháng trở về sau, thời tiết ở đây bắt đầu nóng nực, một lần bỗng nhiên  thằng cu Ti lôi từ trong túi áo gió của mẹ, mà những lúc trời trở lạnh cu Ti thường hay dùng làm áo bành tô, ra một cái đồng hồ.

  • Nguyễn Trương Khánh Thi - Trần Lan Vinh - Mai Hoàng Hanh

  • HẢI THIGiọt nước - đó là tên để phân biệt tôi và hàng tỉ tỉ bạn bè xung quanh cũng giống tôi như... hai giọt nước!  Nơi đáy sâu này, bóng tối luôn trùm lấy tôi, đến mức tôi nghĩ chính mình là bóng tối. Tôi không thấy bất cứ thứ gì, ngay cả hình dạng của mình...

  • NGUYỄN VĂN HOA Ngày xửa ngày xưa chưa có sông Thiên Đức chỉ có sông Nhật Đức, Nguyệt Đức và Minh Đức hợp lưu với sông Thái Bình, mãi đến đời nhà Lý mới đào thêm sông Thiên Đức nối sông Hồng với Sông Thái Bình. Thượng nguồn các dòng sông này trên dãy núi Cai Kinh và dãy núi Yên Tử với rừng núi chập chùng, hổ báo còn nhởn nhơ  ngay quanh  nương rẫy của người.

  • HƯƠNG LANHôm ấy là chủ nhật, tôi nghỉ hè đã được một tuần. Đúng như lời mẹ hứa, chiều nay mẹ đưa tôi ra ga đón chuyến tàu từ Sài Gòn về Huế. Mẹ nói với tôi rằng mùa hè năm nay con sẽ được gặp chị Nhi và anh Zét con cậu Trường. Tôi chẳng biết cuộc gặp gỡ ấy là như thế nào, nhưng thấy mẹ luôn hồi hộp chờ đợi, tôi cũng mong mỏi theo.

  • Nguyễn Trương Khánh Thi - Phạm Xuân Sơn - Kiều Hữu Hoà - Mai Hoàng Hanh - Phạm Minh Giang

  • COMTESSE DE SÉGURLGT: Cuốn truyện dài CHÚ QUỶ NHỎ TỐT BỤNG (Nxb. Phụ Nữ) của nhà văn Pháp Comtesse De Ségur do Phương Quỳnh dịch từ nguyên bản đã mở ra một chiều không gian mới lạ song rất gần gũi với thế giới cổ tích Việt . Chương II: Cô bé mù Juliette, bằng hơi ấm tình người đã thắp lên trong tâm hồn cậu bé Charles ngọn sáng tuy chưa thật lung linh như ý muốn.

  • LGT: Trong những ngày hè rộn rã (từ 13 đến 24-7-2008) Hội Liên hiệp VHNT TT. Huế, Nhà Thiếu nhi Huế, Phòng văn hoá Thành phố đã tổ chức Trại sáng tác Văn học Thiếu Nhi với sự góp mặt của 40 trại sinh. Các em đã được đi thực tế ở biển Cảnh Dương, tham gia đêm lửa trại trên vườn Quốc gia Bạch Mã... Kết quả, Trại đã thu nhận hơn 30 truyện ngắn, tản văn, tuỳ bút và 51 bài thơ. Tác phẩm của các em đã thể hiện sự phong phú về đề tài dựa trên những xúc cảm hồn nhiên, trong sáng và đầy hoài vọng...Sông Hương xin giới thiệu một số tác phẩm từ Trại viết này.

  • MINH HUẾNhững nét vẽ mùa thu vàng úaLá mục màu động khẽChạnh nhau

  • TRƯỜNG GIANGLGT: Thật hiếm khi Tòa soạn nhận được một truyện ngắn miêu tả hết sức sinh động và kỳ thú về cuộc sinh tồn của những con vật gần gũi nhất với chúng ta hằng ngày: một gia đình Gà tội nghiệp mất con, chú Mực dũng cảm, mèo Milô lanh lợi và cá tính, lũ rắn độc địa... Tất cả nhân vật đó được tác giả trẻ Trường Giang “gom lại” trong khu vườn nhỏ yêu thương nhưng đầy hiểm họa.Sông Hương xin giới thiệu truyện ngắn này như một món quà ý nghĩa tặng các cháu cùng bạn đọc nhân dịp Trung thu.

  • HẢI THIHôm nay, mình đã có một buổi sáng rất ý nghĩa. Là món quà ông già Noel tặng cho mình nhân dịp Giáng sinh tuổi 18? Đối với mình, cùng với món quà Noel năm đó mà ba mẹ đã thay mặt ông già Noel tặng cho mình, khiến tuổi thơ mình được trọn vẹn với niềm tin vào những điều kỳ diệu, món quà năm nay cũng là một món quà vô giá mà mình may mắn được nhận trong đời: một buổi sáng đến với trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi.

  • DIỆU NGUYÊN - NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI - TRƯƠNG XƯƠNG  

  • TRẦN THUỲ MAILTS: Tập truyện "Người khổng lồ núi Bạc" của nhà văn Trần Thuỳ Mai vừa được giải 3 cuộc vận động sáng tác văn học "Vì tương lai đất nước" do Nhà Xuất bản Trẻ thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Sông Hương xin trích một chương trong tập truyện này gửi tới các bạn đọc nhỏ tuổi nhân dịp Tết Trung Thu năm nay.

  • TRẦN LAN VINH...Nắng giải oanRâu ngô tíaMắt cô MíaVía cô Bầu...

  • LÊ DUY PHƯƠNG...con xoècon dangcon sàcon nhảy...

  • MA VĂN KHÁNGỨ ừ, không đi học đâu!Ứ ừ, không đi học đâu!

  • DƯƠNG THỊ HIỀNMong mãi rồi cũng được về quê cũ. Nắng tháng 7 chói chang phả vào mặt ran rát. Hôm nay tôi lại đi giữa đường quê, gom nhặt những ký ức lấm lem thời thơ dại. Con đường này là nơi tôi đến trường, nơi những trưa hè tôi đầu trần chân đất chạy bắt chuồn chuồn cùng tụi bạn. Đường quê cát bụi lọt giữa hai hàng trinh nữ - loài hoa trắng hồng phơn phớt mà ngày xưa tôi thường ngắt cài lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Cô dâu là tôi - một con bé tóc khét lẹt mùi nắng, quần xắn tới đầu gối, hai tay còn ôm gùi lúa vừa đi mót về...

  • MAI PHƯƠNG - NGUYỄN QUỲNH THI - LY LY

  • HỒNG NHUTruyện ngắn  Từ trong nguồn sâu, Suối Nhỏ cần cù len lỏi qua những gốc cây, những hòn đá.