PHẠM TẤN HẦU
Tình yêu luôn là một huyền thoại và lịch sử kể qua câu chuyện Huyền Trân.
Và giống như một người mù
Tôi trở lại quê hương dưới mùi thơm của hoa nhài.
P.NERUDA
Ảnh: internet
Những con chim calăng hót ở phương nam
Làm ấm trái tim ta
Khi hòa cùng điệu lý
Nước non ngàn dặm
Không đổi lời ca dao
Không đổi một tiếng ru hời
Cho gươm giáo
Ta không đi với sắt thép lạnh lùng
Của ngươi. Với khoá xích han rỉ
Làm thương tích cả mùa xuân
Ta không đi với đám cận thần
Gom đủ áo mão xênh xang
Vào xó góc vinh quang. Như thương lái
Gom thứ hàng hoa
Ta đi với manh áo lụa
Cùng vẻ đẹp khôn nguôi
Của trang huyền sử
Như gió
Nhẹ nhàng mở ra một mùi hương
Trầm quế
Ngậm đầy trong tiếng hót
Của những con chim ca lăng
Ở phương nam
Xa tắp
Này đây, những đất đai ân cần
Đánh thức từng hạt giống
Như đánh thức nhịp đập nào
Trong trái tim ta
Này đây những đền đài bí ẩn
Những bậc cấp nâng niu
Manh áo lụa lạc loài
Như nắng sớm mai
Nâng niu tháp cổ
Này đây gạch nâu
Xếp trên gạch nâu
Khít khao từng cặp
Của yoni và linga
Và thời gian
Là câu chuyện kể
Ta vốn là đứa con dòng mẹ
Dành cuộc đời cho hát ca
Vì đó là điều luôn chia sẻ được
Kể cả khi đau đớn phân lìa
Ta theo những dòng sông nàng Apsara
Vừa tắm gội
Để đổ dồn về nhảy múa
Cho những lễ hội
Tắm đầy khát vọng
Của tháng năm
Để mùa màng sinh nở
Thêm những nàng Apsara tinh khôi
Quay cuồng trong vũ điệu mới
Quay cuồng và bay đi
Manh áo lụa của ta
Yêu kiều trong gió
Phương nam
Và đất đai lại được tẩy trần
Trong lò nung gốm
Như màu da ta nhuộm nắng phương nam
Và tiếng hát ta
Vang đi
Thanh bình trong lời chim
Những con chim ăn mía ăn trái thanh trà
Ăn mùa dâu đất
Ăn hết cả trái tim ta
Để tình yêu
Luôn được trở về
Trong huyền thoại mới.
(SDB8/3-13)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong