Ảnh: Internet
từ biệt cha, người phu xe từ biệt người còn mang trên mình những lằn roi của thời cũ trong lằn roi ấy chưa phai hình bóng những người khách đã bước lên xe những quan lại, ả giang hồ, tu sĩ chưa phai hình bóng người phu xe đứng vào chỗ con ngựa kéo xe rướn mình về phía trước quay tròn hai bánh xe quay tròn quay tròn quay tròn, ngày tháng quay tròn quay đến lúc những câu hỏi bắt đầu xuất hiện hỏi về vẻ tốt tươi của người này làm bằng vẻ tàn tạ của người khác tất nhiên, trên những con đường của thời cha, xe ô tô chưa đến nhưng mồ hôi đổi lấy một giá quá rẻ cộng thêm những lời nhục mạ chẳng phải là chuyện tất nhiên chẳng phải là chuyện tất nhiên, nếu có kẻ chỉ ngồi giữa cung điện để người khác lạy quỳ vẫn được quyền tiêu xài cả đất nước chẳng phải là chuyện tất nhiên, nếu người đem sức lương thiện kiếm lấy bát cơm được ghi tên vào lớp người hèn hạ như thế, hỡi người phu xe! chung quanh người, kẻ cướp mồ hôi đang choàng vai với thần thánh và quyền uy đang lúc chia chung mâm rượu nhưng trước khi công bằng bước đến cầm lấy mâm rượu, trả lại cho những người đã làm nên mâm rượu người phu xe còn phải chạy tiếp những bước lưu đày còn phải đứng vào chỗ con ngựa rướn mình về phía trước quay tròn hai bánh xe quay tròn quay tròn quay tròn, nắng đốt cháy nền trời mùa hạ và dinh thự nằm yên tĩnh dưới rặng cây quay trong gió bấc quay xa dần những bóng người bên lò sưởi quay tròn quay tròn, quay trở lại mái tranh khó đứng yên trong cơn bão khuôn mặt người vợ đã từ lâu vắng vẻ nụ cười đôi mắt những đứa con mù lòa trước dòng chữ quay tròn quay tròn và người phu xe còn mất thêm nhiều thứ mất cả trí nhớ về những ngày đã sinh ra từ lòng mẹ những ngày đã được làm người. từ biệt cha, từ biệt nỗi khổ nếu nước mắt chỉ làm nhòe sự thật, con sẽ mở to đôi mắt nhìn rõ đời cha nhìn rõ trong chén cơm từ bàn tay cha mang đến cho những người thân yêu có vị tình thương có lẫn mùi cam chịu như thế, từ biệt cha có nghĩa là từ biệt cả lòng tin vào số mệnh từ biệt cả thời đã tạo nên cha bao nhiêu năm, số mệnh đã cản bàn tay người muốn hất kẻ cướp khỏi lưng người bao nhiêu năm, số mệnh chỉ là mảnh giáp bao che kẻ cướp. xin cha yên lòng nằm nghỉ hai bánh xe đã thôi quay tròn đã thôi săn đuổi và nếu giọt máu chưa hoen ố của cha còn sống trong cơ thể con, còn sống tiếp giữa thời công bằng đang bắt đầu sự chết đôi khi chưa phải là điều thảm kịch. Qui Nhơn 1983 (3/10-83) |
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG
Lê Nhi - Nguyễn Ngọc Hưng - Ngàn Thương - Châu Thu Hà - Đặng Văn Sử - Nguyễn Loan
Đông Hà - Lê Tấn Quỳnh - Vũ Dy - Đức Sơn - Lưu Xông Pha
LÊ NGỌC DŨNG
TRẦN QUỐC TOÀN
NGUYỄN THIỀN NGHI
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
VŨ TUYẾT NHUNG
Tác giả Lệ Hằng (Lê Thị Lệ Hằng), sinh năm 1988
Quê quán: Hương Thủy, Thừa Thiên Huế
Nơi sống hiện tại: Đà Nẵng
Nghề nghiệp: Giáo viên Tiếng Anh
Nguyễn Quang Đương - Lê Đình Tiến - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Võ Tấn Cường
HUỲNH MINH TÂM
Hải Như - Nguyễn Khắc Thạch - Hải Bằng
NGUYỄN VĨNH TIẾN
HOÀNG THỤY ANH
NGUYÊN QUÂN
Trần Đức Tín - My Tiên - Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Đức Tùng - Phan Duy - Khaly Chàm - Huỳnh Thị Kim Cương - Đặng Như Phồn
Thai Sắc - Dương Thắng - Nguyễn Thiện Đức - Trần Hạ Vi
VƯƠNG HUY
NGUYỄN TRỌNG TẠO
“Vết chân trần rớm máu trên gai” là một chương trong trường ca của cây bút trẻ Lệ Hằng. Tác phẩm là nỗi khát khao của cô bé mù về một thế giới có sắc màu, là trái tim bỏng rát những ước mơ của những người cha người mẹ, là tiếng hát giữa cuộc đời nhem nhuốc bất hạnh vút lên cao để ngợi ca cuộc sống, ngợi ca sự hy sinh, ngợi ca tình yêu, ngợi ca nghị lực vươn lên đạp bung chiếc kén giới hạn, khám phá cuộc sống diệu kỳ.