LÂM THỊ MỸ DẠ
Người đi rồi để lại bao khoảng trống
In lên không gian
Như từng vệt nắng
Như từng dấu son
Tạc vào thời gian
Dáng người thấp nhỏ
Chiếc ba-toong
Với chòm râu có nụ cười rất hóm
Người không phải là ông tiên, ông già Nô-en
hay ông bụt lành hiền
Người là Nguyễn Tuân không ai nhầm lẫn được
Bao nhiêu khoảng trống Người để lại
Giăng mắc khắp nơi
Như từng vệt bỏng
In lên hình hài Hà Nội
In lên đời tôi
Nỗi hụt đau buồn
Người
- Cậu bé Nguyễn Tuân
- Chàng trai Nguyễn Tuân
- Nhà hài hước, châm biếm Nguyễn Tuân
- Tài tử xi-nê Nguyễn Tuân
- Diễn viên kịch Nguyễn Tuân
- Nhà văn Nguyễn Tuân
- Người yêu nước Nguyễn Tuân
- Ông già Nguyễn Tuân
- Người Hà Nội - Nguyễn Tuân
Khi vắng Người Hà Nội thiếu rất nhiều
Khi vắng Người Hà Nội sao buồn trống...
Và bước chân tôi hẩng hụt
Nụ cười Người đang ở dưới đất sâu
Đôi mắt xanh thấu suốt mọi nhân tài
Không còn nhìn thấy trời xanh Hà Nội
Trên mặt đất chỉ còn bao khoảng trống
Mang hình hài người
In, in, in, in,
Lên mùa xuân
Lên mùa thu
Lên mùa hè
Lên mùa đông
Hà Nội
Những con đường Hà Nội Người đi qua
Bây giờ bàn chân Người đang ở rất xa!
Và chiếc ba-toong
Còn dư âm trên từng phiến đá
Những dấu tròn trên vỉa hè đất bụi
Ở nơi đâu
Người đã đặt dấu chấm cuối cùng
Kết thúc chuyến phiêu-du-đời-Người ngắn ngủi
Bây giờ
Tôi biết
Khi bước chân vào căn phòng bé nhỏ của Người
Những chiếc cốc không môi Người
lạnh giá
Những bức tranh không mắt Người
trống rỗng
Những chai rượu đầy nguyên...
Cứ ngỡ như Người còn sống
Lặng im... chờ ai
Lặng im nhìn...
Có bao giờ Người còn trở lại
Đưa bàn tay bật mở nắp chai
Bàn tay ấy giờ đã xanh cỏ dại
Trái tim đau đã vỡ kiếp thiên tài
Tôi đi qua những con đường thủ đô
Chợt xa xót một giọng cười đã mất
Chợt đau nhức một giọng Người, rất thật
Cuộc đời này ai khí phách như ông
Hà Nội ơi, Hà Nội phố còn đông
Mùi cốm còn thơm, Sông Hồng còn sóng đỏ
Người xa rồi mà hoa đào còn nở
Có thể nào như thế
Có thể nào Hà Nội ơi,
Có thể nào Hà Nội
thiếu vắng Người
chia cách Người
mãi mãi không còn Người
Người Hà Nội -
Nguyễn Tuân ơi!
(SH35/01&02-89)
PHẠM XUÂN PHỤNG
Trung Quốc, hãy nhớ!
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
NGUYỄN LOAN
Không thể nào yên
NGUYỄN THÁI HƯNG
Đất ra đảo
Hải Bằng - Nguyễn Văn Dinh - Nguyễn Khắc Thạch - Phạm Tấn Hầu - Trần Bá Đại Dương - Tôn Nữ Ngọc Hoa
Lưu Thị Bạch Liễu - Nguyễn Thuấn - Ngô Thị Ý Nhi - Nguyễn Đạt - Nguyễn Thiền Nghi
Ngọc Biển - Bích Hải - Nguyễn Thị Duyên Sanh - Đông Hương - Hồng Vinh
Kiều Công Luận - Phan Công Tuyên - Hoàng Lê Diễm Trang - Lê Hào - Trần Hương Giang - Nguyễn Hoàng Dương
PHẠM VĂN VŨ
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
Từ Hoài Tấn có thơ xuất hiện khá sớm trên báo Văn (miền Nam) khoảng giữa năm 1960. Ngay từ buổi đầu, thơ Từ Hoài Tấn đã có một giọng điệu riêng. Và khác với một số người trong nhóm Nội Dung ngày ấy (như Thái Ngọc San, Mường Mán, Nguyễn Miên Thảo…), Từ Hoài Tấn có vẽ lặng lẽ như sự tách biệt của một con đường độc đạo để đi vào khu rừng nội tâm.
HỒ ĐẮC THIẾU ANH
*Ghi nhớ ngày tiễn đưa Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn 01-04-2001
Lê Từ Hiển - Nguyễn Như Huyền
Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Hoàng Thọ - Trần Xuân An - Trần Hữu Dũng - Dương Thành Vũ - Nguyễn Hoàng Anh Thư
NGUYỄN HƯNG HẢI
Trần Vàng Sao - Ngô Minh - Phùng Tấn Đông - Nguyễn Văn Phương - Lê Ánh
Phùng Tấn Đông - Bạch Diệp - Nguyễn Man Kim - Đoàn Mạnh Phương - Ngô Công Tấn - Vĩnh Nguyên - Phan Trung Thành - Lê Hưng Tiến - Nhất Lâm - Châu Thu Hà - Nguyên Tiêu
Nguyễn Đức Quang - Đặng Thị Vân Khanh - Tuyết Nga - Thạch Quỳ
LTS: Phùng Quán sinh năm 1932, quê xã Thủy Dương thành phố Huế, gia nhập Vệ Quốc đoàn năm 13 tuổi (1-1946) làm liên lạc, chiến sĩ trinh sát trung đoàn 101.
Đinh Thu - Thái Kim Lan - Ngàn Thương - Hoàng Thị Thương - Nguyễn Miên Thượng - Nguyễn Loan - Vũ Trọng Quang - Trần Hữu Lục - Lê Huy Quang - Đỗ Hàn - Mai Văn Hoan - Trần Tịnh Yên