Tôi nhặt nhạnh bao vàng phai đánh mất tóc gió đầy phong kín tiếng hư vô cỏ dại hoa hoang ấn từng gương mặt ai cũng yêu thương ai cũng mơ hồ Nghìn năm ạ, dòng sông hiếu sắc tóc chảy môi cười mắt đẹp suốt đời sông ùa vào nước chưa một lần cạn bến tươi tốt phù sa xanh biếc những linh hồn Tôi tắm gội cho ngày vơi bụi bặm tôi vẹn nguyên trong suốt một hình hài chị đã từng em đã từng nuôi tôi huyền thoại một tình yêu chảy suốt tương lai. 4.5.2001 NGUYỄN NHÃ TIÊN (nguồn: TCSH số 150 - 08 - 2001) |
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê