NGUYỄN THANH MỪNG
Ngày tin học hoang dã
Ở Đà Lạt, có con mèo ngồi bên cửa sổ nhìn ta hái dâu Pháp dâu Newzealand
Đặt lên lưỡi nhau quả thơm mòng mọng
Có những bầy cá bống đá, chạch bông đua bơi trong mặt nước bóng ta
Dưới chân trời bình minh đỏ rựng
Khi tay tìm tay nhau môi tìm môi nhau ngực tìm ngực nhau thác ghềnh tung sóng
Những đôi chim sẻ thông họng vàng
Cứ lích rích đánh đu chao võng
Có đôi tình nhân đi từ Hương Lâm Tửu Quán ngang qua chợ đêm về triền đồi cà phê Bồ Công Anh
Có những nụ hôn ngọt ngào bên ghế đá hồ Xuân Hương
Có những giọt mưa không ai quy hoạch
Không thể buộc thắt lưng cho gió cho mây
Không thể cài cúc áo cho mùa, kéo rèm cho phấn hương cho hạt
Khi cảm thấy sự vô vị của lâu đài kệch cỡm yến tiệc huyênh hoang chúc tụng sáo mòn
Những chén đĩa bất an trong mô hình tươm tất
Ta yêu lắm tiếng côn trùng trong đêm, những gié lúa hoang nảy nở sinh sôi tốt tươi ngùn ngụt
Kẻ gọi lúa ma người gọi lúa trời
Mã nguồn mở giao diện lung linh
Những điện toán đám mây hào hiệp
Bên lề đường, dọc hàng rào, trên mái nhà, kẽ nứt bờ đá tường vôi
Ta vẫn gặp trắng lam cam đỏ tím vàng
Những forget me not, những mimosa, những cẩm tú cầu hay oải hương tự do lượn bay lặn mọc
Những khiếm khuyết trên cơ thể đất đai
Kiếp hoa dại hồn nhiên san lấp
Những quy ước cẩu thả cõi người
Thiên nhiên ân cần nắn nót
Và vạn vật chạm vào nỗi rưng rưng mẫn tiệp bản quyền
Lam lũ nhất cũng là sang trọng nhất
Là vẻ đẹp suối sông từ non cao ra biển khơi theo cách của chính mình
Không cần chi dù cả đôi đũa mốc
Vẫn gắp được muôn trùng hương thơm vị ngọt
Trên chiếc mâm son cuộc đời
(TCSH367/09-2019)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong