Năm buổi sáng không có trong sự thật

09:01 07/09/2012


VĂN CAO
 

Ảnh: internet

SÁNG THỨ 1

Một sáng ngủ dậy cả thành phố biến đi đâu mất
Không còn một bóng người
Im lặng
Những hồ nước sâu thăm thẳm
Mặt đất đỏ như màu gạch nung
Như mặt quả núi lửa
Anh đi tìm em
Tìm dấu vết của những con đường
Chúng ta thường đi lại
Và đi tới một nơi không còn gì để lại
Giữa mênh mông tôi gọi em mãi mãi
Thế kỷ chúng ta
đứng lại nơi đây
Em ở đâu ?
Thế kỷ chúng ta còn đang tiếp tục
Trên trái đất này
            hay dừng lại nơi đây
Giữa mênh mông tôi gọi em mãi mãi.



SÁNG THỨ 2

Buổi sáng nay không nghe tiếng chim hót
Buổi sáng không có trong sự thực
Tôi bước đi không nghe tiếng chân đi
và thành phố theo tôi cùng im lặng

Tất cả những con người
Chỉ thấy mắt đen lay láy
Cả tiếng xe chạy không thành tiếng
Tại sao, tại sao
Không ai nhìn miệng tôi đang gào thét không ra tiếng
Trong kinh hoàng tôi chạy điên dại
Một mình
Giữa thành phố mọi người im lặng bước
Tại sao, tại sao không còn tiếng nói
Không một tiếng động, không còn sự sống
Một thành phố sa mạc không nghe gió thổi
Những người như bị đẩy
Đi qua lại
Hình như cuộc sống nơi đây đã bị đày trong im lặng



SÁNG THỨ 3

Buổi sáng nay không phải mình thức dậy
Một người nào trong tôi đang thở
Trước mặt tôi buồn nửa ngày nửa đêm len lỏi
Nửa phố mặt trăng , nửa phố mặt trời
Từ khi ấy chúng tôi hai người suy nghĩ
Hai kẻ thù nhau
Hai thái cực tâm hồn
Hai người ấy trong một người chịu đựng
Mưu hại lẫn nhau
Vu cáo rình mò nguyền rủa chịu đựng
Không biết ngày đêm không biết thật hư
Từ phút ấy tôi không còn thật nữa.



SÁNG THỨ 4

Buổi sáng nay phố phường như mở hội
Một con người đeo mặt nạ đi chơi
Cuộc đời bên ngoài đang nhảy múa
vui lên cành non
Lá bàng trên phố dài màu ngọc
Xuân tháng hai
Các hàng rượu bên đường
Tơ lụa pha lê hoa giấy
Những mặt nạ gặp nhau chào hỏi
Bọt bia
Những em bé mùa xuân máu lên da thịt
Ngồi đập nút chai làm tiền bạc chơi xuân
Mở tròn mắt nhìn
Kinh ngạc
Họ vui làm sao
Ô kìa
Nước mắt mồ hôi
Sao chảy ra trên từng mặt nạ con người
Vội vàng lau mồ hôi và nước mắt
Trên mặt nạ giấy bồi.



SÁNG THỨ 5

Trong gian phòng trong suốt như thủy tinh
Những cánh cửa đều khóa chặt
Em ở đây với anh
Cho hơi lạnh sáng mùa xuân náo nức
Thịt da em cho anh sưởi
hơi ấm mình con chim khuyên
Trong lòng bàn tay
                        run rẩy
Giữa hai cành non
Nghe nhựa mùa xuân
Những nụ hồng đang muốn nở
Và mật vừa thơm và ong đã tới
Chúng ta đi vào bí mật của mùa xuân
Ngày đầu tiên của em trên biển.


(SH23/01-87)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê