Mưa tan tận cùng nỗi nhớ

09:49 08/09/2011
PHAN DUY NHÂN

Nhà thơ Phan Duy Nhân - Ảnh: luanhoan.net

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Đất nổi sóng rồi chăng
Bước như thuyền giữa phố
Rưng rưng em chiều nắng dâng đầy…
Anh lạc giữa thân quen mà trở lại
Em xa rồi ai nữa đón nhau đây

Khi tất cả đời thường lo toan nghìn nỗi
Đâu vắng trẻ tới trường
Đâu thiếu thợ vào ca…
Anh hạnh phúc được dâng thân làm củi
Sưởi ấm những bếp người dù đến rụi tài hoa!

Lên tận đỉnh tâm hồn
Ngỡ ngàng như chẳng thực
Em tỏa sáng trong anh đằm thắm lạ thường
Cám ơn em đánh thức thơ ca viết nên tình sử
Lá cờ bay thêm đôi mắt người thương

Mũi tên vút ngang trời dẫu lạc
Trái tim anh không một phút nhầm đường!
Thương ngọn đèn trước nhà em nán đợi
Buổi anh về mùa đã khuyết vừng trăng

Đau xé con sông khơi dòng chảy mới
Cuộn về đông tím thẫm phù sa
Giữa ngã bảy lòng anh ngã ba thành phố
Trắng những đêm xanh trôi dạt sương mờ…

Giờ đầm ấm bạn bè bữa cơm ngon bỗng nghẹn
Nỗi vui nào thầm lặng giữ cho em?
Anh mang cả trời thu mây biển đến
Em có uống trong mưa một giọt êm đềm?

Đâu phải bẻ xích xiềng mà chai tay thành thép được
Anh bao đêm vò nát trái tim mình
Khi cầm súng viết thơ vào trận đánh
Đập bồi hồi giữa ngực trái tim em!


Thành phố Hồ Chí Minh
Mùa thu 1985

(17/2-86)






Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê