NGUYỄN VIỆT CHIẾN
Một thoáng Việt Phủ Thành Chương
I
Mơ giấc mơ cổ vật
Những bình, hũ, thạp, vò
Cõi ngàn năm vẫn thức
Dưới mái nhà hư vô
Trong âm u huyền diệu
Mùa cổ kính thiêng liêng
Ta lắng nghe bản ngã
Tụng hồi kinh ưu phiền
Một tuổi thơ trong vắt
Dắt gọi chúng ta về
Trốn tìm trong rơm rạ
Tuổi mục đồng si mê
Cầm cọ bạn dắt đi
Đàn trâu trên vải vẽ
Mắt trâu buồn như thể
Nhớ thương đồng quê xưa
Những đứa trẻ dầm mưa
Đến giờ chưa hết lạnh
Trong bức vẽ của anh
Một mai rồi mưa tạnh
II
Một mai ai biết gốm sành
Hóa thân làm tượng - đất thành chúng ta
Tượng như người thật ngỡ là
Người như tượng thật chẳng xa cách gì
Miền vô thường cõi vô vi
Lặng yên tượng kể ta nghe chuyện đời
Đến cổ thụ cũng rong chơi
Nữa là chó đá nằm nơi góc làng
Rằm trăng mơn mởn em sang
Trách cọng rơm vàng làm áo em đau
Áo em đêm ấy có nhàu
Anh lấy một màu anh vẽ đền cho
Màu Kinh Bắc - Sắc Đông Hồ
Mùa đang quan họ mắt thờ thẫn mưa
(TCSH360/02-2019)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê