LƯU XÔNG PHA
Ảnh: internet
Một hạt chiều treo chơi vơi
Trải ước mơ màng cưỡi núi chơi
Núi hành ta hành núi khơi khơi
Trên cao ánh sáng tuôn như xối
Một hạt chiều xanh rướn đắm đuối
Khi xưa níu sông hồ đi lạc
Kíp thời cõng hoàng hôn chon von
Tiếc gì cái tuổi treo miệng vực
Cái tên mờ mờ hạt bụi con
Thời gian nuốt kiếp người lầm lũi
Thử trèo lên chơi với chơi vơi
Gió rét căm căm kéo chân xuống
Ngửa mặt câu thơ hí giữa trời
Không bóng kỳ hoa không dị thảo
Quạnh hiu hiu trổ đóa hoang vu
Đi như ẩn giữa thời gian ảo
Hiện giữa không gian quá tuyệt mù
Hình như chân già vui hóa cáo
Lừa dối cái tâm đợi hóa người
Phù thế gặm mòn thêm lơ láo
Thử rùng mình núi hóa thân
Trèo lên dựng tóc gáy nhìn xuống
Non níu đầu non sương bồng sương
Bên này bên nọ tranh nhau với
Tới đỉnh thiên thu tắm gió cuồng
Đường trần khấp khểnh lên rồi xuống
Đường núi trùng trùng xuống lại lên
Bám vào vách đá yên tâm tĩnh
Đu trên sự thật đùa chênh vênh
Trời xanh lồng lộng xanh vô lượng
Vốc chút mây rửa mặt chiều tà
Một hạt nắng hiền mênh mông hướng
Ta của thời gian hay của ta...
(TCSH364/06-2019)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê