Minh họa: Bửu Chỉ
- Mẹ cậu nói: này bông hồng vàng ơi, hãy về nhà với tôi. Hôm nay cậu bé Quốc Thắng của tôi lên ba rồi đấy. Mẹ cậu nhìn tôi thật âu yếm, trìu mến làm sao. Rồi bà hát cho tôi nghe những bài hát lạ lùng. Đấy là nhịp rung ngân của trái tim bà. Tôi nghe và tôi đã khóc. Cậu có nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi không? Mẹ cậu là một người đàn bà kỳ lạ. Thế bà đã bao giờ hát cho cậu nghe chưa? - Ồ, mẹ tôi ấy ư? Mẹ tôi hát cho tôi nghe nhiều bài lắm rồi. Nhưng mà tôi thích chơi với con dế hơn cơ. Con dế của tôi kêu mới hay làm sao! Gri-gri-gri, đấy, cậu nghe thấy không? - Tôi cũng biết con dế, con dế chỉ hát có một điệu thôi. Tôi nghe mãi phát chán lên rồi. Tôi thích nghe mẹ cậu hát cơ. Và vì vậy tôi mới đi với bà. Nếu mẹ cậu không có giọng hát tuyệt vời như thế thì chắc tôi sẽ không đến đây đâu. - Thế không phải cậu đến để mừng ngày sinh nhật tôi ư? - Nhưng mà cậu chẳng có gì hấp dẫn tôi cả. - Này, thế cậu có thích chơi búp bê không? Tôi lấy cho cậu chơi nhé. Đây, cả con tàu nhựa, chiếc ô tô, cái làn, khẩu súng hai nòng, con chó bông, còn nữa, úi chao, bao nhiêu thứ nhé. - Tôi chơi với những tia nắng còn vui hơn ấy. Nhưng mà cho tôi xem con búp bê của cậu một chút, trông cũng hay hay ấy nhỉ. - Tất nhiên rồi, nó là nàng công chúa tuyết mà! Hôm nay sinh nhật tôi, cậu mang cho tôi món quà gì vậy? - Ồ, bí mật, một chốc nữa cậu sẽ biết. Món quà của tôi thật lặng lẽ. - Kìa, bố mẹ, anh chị tôi ngồi vào bàn rồi đấy. Cậu ngồi vào đi, đây, cái ghế pha lê này là chỗ của cậu đấy! - Vâng, cảm ơn cậu, mát mẻ quá thật dễ chịu. - Mẹ tôi bắt đầu hát tặng tôi bài hát mà cậu thích, nào, xin cậu hãy lắng nghe. - Ôi lời hát của mẹ cậu mới tuyệt vời làm sao, nó đã làm cho làn hương của tôi thức tỉnh mất rồi. Nó muốn bay ra để lượn theo giọng hát của mẹ cậu đấy. Tôi bảo nó hãy im lặng, đợi khi nào cậu châm nến, thế nhưng nó cứ muốn tung ra đây này. - Bảo với làn hương của cậu đợi tôi một chút. Nào, nào, ba cây nến đỏ rồi kìa, xin mời làn hương ra đi. - Này cậu bé, cậu có nghe thấy không? Hương thơm đấy, nó nằm sâu trong trái tim tôi. Tôi mang ra dâng cho ngày sinh nhật của cậu. Đây, món quà của một bông hồng vàng, cậu đừng bao giờ quên nhé. Chúc cậu thêm một tuổi tốt lành. Đà Lạt, 6-1984. L.T.M.D (11/1&2-85) |
ĐÔNG HÀThực hiện kế hoạch hoạt động hè năm 2010, nhằm khuyến khích phong trào sáng tác văn thơ của thiếu nhi, đồng thời tạo điều kiện cho các em giao lưu, trao đổi kinh nghiệm và tìm nguồn cảm hứng, Nhà văn hóa Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội LHVHNT, Phòng VHTT và Phòng GDĐT Thành phố Huế tổ chức trại sáng tác văn thơ thiếu nhi năm 2010 dành cho các em đạt giải cao trong cuộc thi sáng tác thơ văn “Cây bút tuổi hồng” và các em đang sinh hoạt tại CLB Sao Khuê Nhà Thiếu nhi Huế.
PHẠM THỊ THANH TÚTrong khu rừng kia có một tòa lâu đài xây bằng đá quí. Không ai biết tòa nhà được xây từ bao giờ nhưng chắc là đã lâu lắm, vì những phiến đá đã được thời gian mài nhẵn bóng như những tấm gương soi. Vân đá nhiều màu nổi lên những hình thù kỳ dị. Tòa lâu đài ẩn kín dưới vòm lá của những cây cổ thụ, đứng xa không thể nhìn thấy được.
VĂN LỢI Thuở ấy, ở một cánh rừng nọ có một bông hoa màu trắng. Trắng đến nỗi làm sáng cả một khoảng xung quanh nó.
Trúc Thông - Quang Huy - Tuyết Nhung
Tuyết Nhung - Hương Giang - Thiệp Đáng
LÉP TÔNXTÔISư tử và chó *
Cháu Hoàng Dạ Thi, sinh năm 1977. Những bài thơ của cháu do mẹ cháu ghi lại và đặt đầu đề. Xin giới thiệu một chùm thơ của cháu.
PHAN THỊ THANH NHÀNDÁN TEM
NGUYỄN ĐỨC TÙNGTôi mê ăn kem nhưng không được phép.
LTS: Là một nhạc sĩ gần như cả đời dành cho tâm hồn trẻ thơ, ngoài hàng trăm ca khúc, gần đây, Mai Xuân Hòa còn viết nhạc cảnh "Huyền thoại về anh Ngự Bình và Hương Giang" cho thiếu nhi.
VŨ LÊ THẢO CHI Kính tặng thầy Vĩnh BáMười lăm tuổi, con tin rằng Bụt chỉ có ở trong chuyện cổ tích mẹ kể ngày xưa. Mười sáu tuổi con chợt nhận ra Bụt đang ở trước mắt mình...
Văn Lợi - Hải Vân - Trần Phương Trà - Tôn Nữ Như Ngân
HẢI VÂNSau một tuần trời lụt to, những ánh nắng yếu ớt chiếu xuống mọi vật, bừng lên một chút ấm cho mọi người. Rồi chiều xuống và bầu trời chìm vào bóng đêm, để rồi sáng hôm sau, một ngày mới bắt đầu.
Nguyễn Văn Phương - Phương Ly - Nguyễn Loan - Hoàng Hạ Miên
Giáng sinh 2009, Khách sạn Celadon Huế đã tổ chức cuộc thi vẽ tranh dành cho trẻ em thiệt thòi ở Trung tâm Thủy Xuân - Huế.
Nguyễn Trương Khánh Thi - Hồng Nhung
HẢI VÂNKhi tôi chào đời, Huế đã là một thành phố cổ kính xinh đẹp, với sông Hương, núi Ngự, với điện ngọc đền rồng, với lăng tẩm chùa chiền... Tất cả như tắm mát hồn người.
Phương Ly - Nguyễn Thị Thanh Viên
Người xưa có câu "Một đời người hai thời con nít". Nghĩa là người ta, khi tuổi về già, ai cũng phải (hoặc cũng được) "hoàn đồng" như thời con trẻ. Có lẽ yếu tố đặc trưng làm nên sự "đồng dạng nhân cách" phía hai đầu của một đời người là chất Anima cổ tích. Khi một nhà văn dành cả đời để viết và viết được truyện cổ tích cho trẻ con thì tâm hồn của họ hẳn nhiên không chỉ hai thời mà cả đời là "con nít". Nếu không có chất con nít ấy trong mình, trong chủ thể sáng tạo thì cảm xúc sẽ giả, giọng điệu sẽ già, sự viết sẽ trở nên kệch cỡm như kiểu "cưa sừng làm nghé".
HỒ BÍCHDưới gầm cầu phía chợ Trời có một cô bé độ tuổi niên thiếu, mặt đẹp như hoa nhưng bị tật nguyền đến trú ngụ ở đấy từ bao giờ. Nó bị bại liệt một chân nên không đi lại được mà phải bò hoặc lết. Có lẽ do vậy mà người ta thường gọi nó là Bé Lết.