NGUYỄN ĐÀO MAI KHÁNH
Olephia
Cha không thể trở về với con được nữa
Con không thể chạm vào cha được nữa
...
Minh họa: TÔ TRẦN BÍCH THÚY
Cha còn nhớ khi đứa con gái bé nhỏ của cha chào đời, cha đã hạnh phúc và sung sướng thế nào. Cái cảm giác khi tiếng khóc non nót của một đứa trẻ trào dâng, cha bế con trên tay, yếu ớt và mỏng manh như một hơi thở. Mẹ con mỉm cười nhìn cha và bình yên chìm vào giấc ngủ. Cha đã khóc. Nỗi đau đớn cùng sự vui sướng tột cùng khiến cha phải khóc.
Con yêu, con chính là món quà kì diệu nhất mà tạo hóa đã ban cho cha. Mỗi khi con nhìn cha, đôi mắt ấy luôn khiến trái tim cha phải thổn thức. Cha còn nhớ cha đã ôm Olephia nhẹ nhàng như thế nào, và cha đã bế con của cha cúi thấp ra sao và lúc con ngồi đấy chỉ chực chờ khóc nức nở, cha hôn lên mái tóc, cha đặt con trên vai và chỉ vào những hạt mưa mà nói: cuộc đời đã khóc giùm con, cho nên con không cần phải khóc. Con yêu, con là tất cả những gì cha đang có.
Olephia, cha còn nhớ lúc con tập nói, cái tiếng bập bẹ của con vang lên luôn vỡ òa trong tâm trí cha. Cha đã thấy những ngón tay be bé của con cố gắng bám víu vào chiếc nôi tre sờn cũ như thế nào. Cha đã thấy Olephia để lại những dấu chân đầu tiên trong guồng quay cuộc sống này ra sao. Cha đã nắm lấy tay con, rằng sợ con sẽ ngã. Nhưng rồi cha lại đẩy con đi, để con biết con đường con đi sẽ chẳng bao giờ dễ dàng như con tưởng. Để sau đó con bước đi, vững vàng mà chẳng bao giờ e ngại gian lao và thử thách. Con yêu, con nhìn cha, rồi lại cười, tiếng khúc khích của con trong trẻo như một dòng suối nhỏ, xô mạnh vào trong cha những ngọn sóng đến từ bến bờ kì lạ.
Nhưng rồi chiến tranh lại đến Olephia, con còn nhớ chứ, những tiếng bom xa xăm và tiếng súng rền vang có đôi khi làm con chợt tỉnh giấc và ngôi nhà ta đã cháy rụi. Ngôi nhà của ta, ngôi nhà hạnh phúc. Cha đã không thể đem những kí ức vụn vặt của mẹ gửi cho con, cha đã không thể gom hết những tiếng cười cùng khúc hát ru mà cha đã kì công tập hát. Con yêu, chiếc nôi tre, những tập vẽ màu, và những giọt nước mắt con đều để lại ở bên đấy cả. Nhưng không sao, con còn có cha, và cha vẫn còn một thiên thần nhở cần bảo hộ.
Vậy nên, đi tìm chân trời mới, thôi con...
Chân trời của bình yên và hạnh phúc, đó ngỡ là một giấc mơ hay là sự thật? Đặt con trên vai và bước vào dòng đời, cha bước đi trong những chuỗi hành trình bất tận. Chân đi hoài không nghỉ, con bước đi cùng cha cha sẽ chỉ cho con về cuốc sống muôn màu mà con chưa biết. Rằng hoa hồng có gai và cây non lớn lên từ mầm đất. Những khóm hoa đang vẫy chào con, những bông hoa vi-ô-lét thanh cao và tuyệt đẹp. Những chú ong cần mẫn, những con chim đang đập cánh ngao du trên nền trời xanh cao rộng. Rêu đắm và mượt, cầu vồng và giọt mưa là những bản tình ca và những sớm mai khi những tia nắng rơi vào vai con, cha sẽ đánh thức con thật khẽ và những đêm khi ngọn gió se từ biển thổi vào, đừng sợ nghe con, cha sẽ nhấc bổng con lên, trời trong xanh cùng những vì sao lấp lánh, hệt như những ánh mắt thiên thần tỏa sáng bình yên.
Tôi Olephia, con gái yêu của cha, ngọn cờ nào sẽ chào đón chúng ta, hay là người mẹ đại dương bao la và xanh thẳm.
Cha đã mang cho con làm bạn với những con chữ, mong cho con được đi học và vui chơi. Cha đã mang cho con một cái ôm ngọt ngào của người mẹ, và rằng những bữa ăn gia đình ấm áp cha đã mang cho con những cơn mưa cầu vồng, cho con một người bạn đủ để nắm tay con bước đi trong hang tối.
Nhưng Olephia, giữa những ngọn sóng vờn trong xanh, chiếc thuyền lật úp.
Cha nắm lấy tay con, cha đã hét lên và chỉ có thể trao đôi tay con cho người đồng hương mà cha không biết.
Nhưng con ơi, con còn quá nhỏ...
Olephia
Cha không thể trở về với con được nữa...
Con không thể nắm tay cha được nữa...
...
Nhưng kể cả khúc hát ru không dịu dàng bằng mẹ, dẫu con chẳng còn cha ở bên, con vẫn lớn lên, lớn lên, lớn lên...
Con vẫn lớn lên mà không cần cha dìu dắt, nhưng cha vẫn luôn ở sau con, cha vẫn luôn nhìn con, hỡi Olephia thiên thần bé nhỏ.
Cha thấy chứ, con đã khóc. Những đêm lăn dài nước mắt, đôi mắt con đỏ hoe.
Cha thấy chứ, sự kiên cường cùng mạnh mẽ đến từ cô gái bé nhỏ.
Olephia của cha, đừng nghe lời gièm pha của những lũ nhóc, rằng con không có cha mẹ, và con chỉ là đứa con hoang. Đừng nghe lời gièm pha của người đời, rằng con là cô bé da màu và cội nguồn của con đến từ mảnh đất Syria yêu dấu.
Cho dù cả thế giời này không yêu con, cha vẫn yêu con.
Vậy nên, con vẫn phải đứng lên mỗi lần vấp ngã. Hãy nhớ những lần tập đi con đã đứng lên và tiến về phía cha như thế nào. Cha đã tự hào và nhấc bổng con lên ra sao. Cha đã chỉ vào những giọt sương và những tiếng cười đến từ ngôi nhà hạnh phúc. Hãy nhớ rằng con cười rất đẹp, con yêu.
...
Bởi vì cuộc sống là một món quà, Olephia.
Nay con đã lớn, và hôm đó là một buổi chiều mùa thu lá vàng rơi nghiêng trên tóc.
Cái lóng lánh của giọt nước vội gài trên mi, con quay đầu, rồi chợt chạy tới cha và khóc. Có cái gì đó vỡ òa. Những cảm xúc ta chưa bao giờ được biết.
Cha nắm lấy tay con
Cha hôn lên tóc mai, và đặt tay lên vai con mà nói:
Rằng cuội đã khóc vì con, sao con lại còn phải khóc?
Và rồi cha chợt thấy
Olephia, con vẫn là thiên thần bé nhỏ
Cha ôm con, nhẹ nhàng như thế nào, vỡ tan vào lòng cha
Chúng ta cùng cười đi về nơi xứ xở kì lạ
Một chân trời mới, hạnh phúc và bình yên
Hệt như một câu chuyện thần tiên và cổ tích
Bởi vì Olephia, con là cổ tích đời cha...
...
Thấy con khóc òa, mắt cha lệ nhòa
Cảm ơn vì con đến bên cha...
Olephia, con yêu...
N.Đ.M.K
(TCSH367/09-2019)
Men lá - Vội mùa - Tùng dinh phá cỗ
LÊ MỸ Ý( Đọc tập thơ “Bên con” – NXB Hội Nhà văn 2002)
NGỌC THANHÔng bà ngoại đặt tên cho con chó Phú Quốc là Carôn, vì nó hay nhảy múa rộn ràng khi tha các đồ vật trong nhà, lúc nó còn nhỏ xíu. Lớn lên một chút, nó quên nhảy múa mà lại khoái nghe âm nhạc, mỗi khi bé Hương Lan ngồi vào đàn piano.
NGUYỄN HỮU TẤN(Lớp 9 - Trường THCS Huỳnh Thúc Kháng)LTS: Trại sáng tác văn thơ thiếu nhi 2006, do Nhà Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội LHVHNT, Hội Nhà văn TT.Huế tổ chức đã khép lại. Hai mươi tám tác phẩm từ một vụ mùa non tơ đã phản ánh một phần thế giới thơ trẻ, hồn nhiên nhưng cũng rất người lớn của các em. Nhân Trung Thu 2006, Tạp chí Sông Hương trân trọng giới thiệu những quả bói đầu mùa.
TRƯƠNG THỊ MỘNG CẨMChiếu sáng suốt ngày mặt trời mỏiÂm thầm xuống núi chẳng buồn than,Nghiêng nghiêng hàng cây vài sợi nắngPhảng phất theo chân bước mẹ về.
ĐINH NGỌC HOA HỒNG Một tháng trở về sau, thời tiết ở đây bắt đầu nóng nực, một lần bỗng nhiên thằng cu Ti lôi từ trong túi áo gió của mẹ, mà những lúc trời trở lạnh cu Ti thường hay dùng làm áo bành tô, ra một cái đồng hồ.
Nguyễn Trương Khánh Thi - Trần Lan Vinh - Mai Hoàng Hanh
HẢI THIGiọt nước - đó là tên để phân biệt tôi và hàng tỉ tỉ bạn bè xung quanh cũng giống tôi như... hai giọt nước! Nơi đáy sâu này, bóng tối luôn trùm lấy tôi, đến mức tôi nghĩ chính mình là bóng tối. Tôi không thấy bất cứ thứ gì, ngay cả hình dạng của mình...
NGUYỄN VĂN HOA Ngày xửa ngày xưa chưa có sông Thiên Đức chỉ có sông Nhật Đức, Nguyệt Đức và Minh Đức hợp lưu với sông Thái Bình, mãi đến đời nhà Lý mới đào thêm sông Thiên Đức nối sông Hồng với Sông Thái Bình. Thượng nguồn các dòng sông này trên dãy núi Cai Kinh và dãy núi Yên Tử với rừng núi chập chùng, hổ báo còn nhởn nhơ ngay quanh nương rẫy của người.
HƯƠNG LANHôm ấy là chủ nhật, tôi nghỉ hè đã được một tuần. Đúng như lời mẹ hứa, chiều nay mẹ đưa tôi ra ga đón chuyến tàu từ Sài Gòn về Huế. Mẹ nói với tôi rằng mùa hè năm nay con sẽ được gặp chị Nhi và anh Zét con cậu Trường. Tôi chẳng biết cuộc gặp gỡ ấy là như thế nào, nhưng thấy mẹ luôn hồi hộp chờ đợi, tôi cũng mong mỏi theo.
Nguyễn Trương Khánh Thi - Phạm Xuân Sơn - Kiều Hữu Hoà - Mai Hoàng Hanh - Phạm Minh Giang
COMTESSE DE SÉGURLGT: Cuốn truyện dài CHÚ QUỶ NHỎ TỐT BỤNG (Nxb. Phụ Nữ) của nhà văn Pháp Comtesse De Ségur do Phương Quỳnh dịch từ nguyên bản đã mở ra một chiều không gian mới lạ song rất gần gũi với thế giới cổ tích Việt . Chương II: Cô bé mù Juliette, bằng hơi ấm tình người đã thắp lên trong tâm hồn cậu bé Charles ngọn sáng tuy chưa thật lung linh như ý muốn.
LGT: Trong những ngày hè rộn rã (từ 13 đến 24-7-2008) Hội Liên hiệp VHNT TT. Huế, Nhà Thiếu nhi Huế, Phòng văn hoá Thành phố đã tổ chức Trại sáng tác Văn học Thiếu Nhi với sự góp mặt của 40 trại sinh. Các em đã được đi thực tế ở biển Cảnh Dương, tham gia đêm lửa trại trên vườn Quốc gia Bạch Mã... Kết quả, Trại đã thu nhận hơn 30 truyện ngắn, tản văn, tuỳ bút và 51 bài thơ. Tác phẩm của các em đã thể hiện sự phong phú về đề tài dựa trên những xúc cảm hồn nhiên, trong sáng và đầy hoài vọng...Sông Hương xin giới thiệu một số tác phẩm từ Trại viết này.
MINH HUẾNhững nét vẽ mùa thu vàng úaLá mục màu động khẽChạnh nhau
TRƯỜNG GIANGLGT: Thật hiếm khi Tòa soạn nhận được một truyện ngắn miêu tả hết sức sinh động và kỳ thú về cuộc sinh tồn của những con vật gần gũi nhất với chúng ta hằng ngày: một gia đình Gà tội nghiệp mất con, chú Mực dũng cảm, mèo Milô lanh lợi và cá tính, lũ rắn độc địa... Tất cả nhân vật đó được tác giả trẻ Trường Giang “gom lại” trong khu vườn nhỏ yêu thương nhưng đầy hiểm họa.Sông Hương xin giới thiệu truyện ngắn này như một món quà ý nghĩa tặng các cháu cùng bạn đọc nhân dịp Trung thu.
HẢI THIHôm nay, mình đã có một buổi sáng rất ý nghĩa. Là món quà ông già Noel tặng cho mình nhân dịp Giáng sinh tuổi 18? Đối với mình, cùng với món quà Noel năm đó mà ba mẹ đã thay mặt ông già Noel tặng cho mình, khiến tuổi thơ mình được trọn vẹn với niềm tin vào những điều kỳ diệu, món quà năm nay cũng là một món quà vô giá mà mình may mắn được nhận trong đời: một buổi sáng đến với trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi.
DIỆU NGUYÊN - NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI - TRƯƠNG XƯƠNG
TRẦN THUỲ MAILTS: Tập truyện "Người khổng lồ núi Bạc" của nhà văn Trần Thuỳ Mai vừa được giải 3 cuộc vận động sáng tác văn học "Vì tương lai đất nước" do Nhà Xuất bản Trẻ thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Sông Hương xin trích một chương trong tập truyện này gửi tới các bạn đọc nhỏ tuổi nhân dịp Tết Trung Thu năm nay.
TRẦN LAN VINH...Nắng giải oanRâu ngô tíaMắt cô MíaVía cô Bầu...
LÊ DUY PHƯƠNG...con xoècon dangcon sàcon nhảy...