Mười bảy năm xa mệ

15:02 10/03/2025
FAN TUẤN ANH

Mười bảy năm xa mệ

Những ngày đông rét mướt cóng bàn tay
Cháu đưa hai con về quê thăm mệ
Mắt trẻ thơ chưa bao giờ vui đến thế
Ngắm di ảnh mệ cười sau những lư hương

Mệ đã xa cháu một quãng đường
Mười bảy năm và rồi sẽ là những năm phía trước
Những năm tháng dài cháu không bao giờ còn được
Rúc vào vai mệ ngửi thơm mát vị dầu dừa

Nhớ mùi cao sao vàng mệ vẫn bôi vào thái dương thủa xa xưa
Những mùa lạnh này mệ sẽ rất đau mà cháu thì bất lực
Chỉ mong lớn lên sau này đi làm gắng sức
Mua cho mệ biết bao cao sao vàng để sưởi ấm mệ mùa đông

Cháu khóc một mình khi nhớ rằng mệ đã từng ngóng trông
Cháu lớn lên, lập gia đình rồi sinh con đẻ cái
Thế mà mệ đã vội đi xa mãi mãi
Khi tháng năm ấy, cháu mới chỉ bắt đầu…

Cháu đã đi tìm mệ dưới giếng sâu
Trên bầu trời và trong những dòng nước chảy
Giữa ánh lửa bập bùng và mùi khói nhang quỳ lạy
Nhưng mệ đã không một lần nói với cháu sau khi mãi ra đi

 lẽ chết là hết thật rồi, nên cháu khóc ướt bờ mi
Mệ cho cháu trái tim, tâm hồn và những gì êm ả nhất
Đến cuối đời, cháu chưa từng mua tặng mệ một mảnh áo len chật
 năm nay, kỵ mệ trời lại buốt tê lòng

Biết bao đêm cháu cứ ước mong
Mệ hiện ra nói rằng cháu đừng buồn, đừng trông mãi
Mệ kiếp sau sẽ đầu sinh trở lại
Làm cánh cò bay rợp trắng giấc mơ trưa

Làm cô Tấm trong những câu chuyện ngày xửa ngày xưa
Làm cục đường mía mật đen kho cá ngon như mật
Làm chiếc dép cao su nâng niu bàn chân đất
Cháu vẫn chạy nô đùa trong khoảng vắng dậu thưa

Nhưng chỉ có ngoài kia đáp lời cháu bằng những giọt mưa
Mệ không bao giờ hiện ra, mà sấm vẫn hồn nhiên chớp mãi
Cháu thêm một lần khóc thầm, vụng dại
Không biết rằng những năm tháng sống cùng mệ ở trên đời là
hạnh phúc vô biên

Những cây nhang, khói trầm, vàng mã đã hết thiêng…
Từ ngày, cháu biết rằng, mệ mất rồi là không còn gì thật nữa
Cái chết là hư vô nhưng nỗi đau là ngọn lửa
Cháu một đời đem lửa tìm kiếm những hư vô

(TCSH432/02-2024)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Tin nổi bật
  • Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh  

  • THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...

  • NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...

  • ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .

  • MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .

  • MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...

  • ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng

  • LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang

  • PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa

  • NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá                         Vọng Phu thế này?

  • THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu

  • TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu

  •                    NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.

  • TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...

  • NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.

  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...

  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?