Ngày ấy em áo trắng, nụ cười không buồn thả tóc bên vườn hương bưởi xanh bước vào tôi chiếc bóng định mệnh không báo trước. Chính em cũng không biết mình sẽ tồn tại thế nào giữa lòng tôi; ngỡ như tôi từng quên em bao nhiêu năm trên con đường vô định những con đường mất dấu cùng bao số phận phát tán trong tiếng thét gào của máu và lửa những lặng lẽ xé lòng sau chiến tranh... Nhưng ở góc nào xa, mơ hồ ánh sáng nhỏ còn ẩn hiện dáng em bên một dòng sông, con phố gầy giữa những mười năm cứ trôi đi trôi đi trong những đêm không phải quê nhà, bàn tay nhỏ dưới hàng hiên mưa lạnh trôi đi trôi dạt phía đìu hiu bãi gió hồn tôi. Mây bay đi. Ngày lại đến Một ngày hơn ba mươi năm qua mỏi mệt kiếm tìm đã thấy và giờ đây không còn nữa nhưng tôi biết lòng mình chẳng khác xưa chẳng nhớ màu phai trên mái tóc Vẫn hằng tin có ngày em trở về hiện ra trước tôi. Trong ánh nhìn kia đã chìm tan gió cát. Thời gian còn lung linh bao hạt bụi mà trí nhớ lưu giữ như nỗi an ủi dịu dàng hay một lời nhắn gởi quan san. Khi ấy tôi sẽ nhìn em như lần đầu thấy em buổi chiều nào tuổi mười sáu trong trắng bình an để rơi xuống giấc mơ trọn đời giấc mơ hương bưởi xanh thấm dần sau trí nhớ. Mây bay di Tôi bước xuống ngày khác hàn gắn trái tim bằng nỗi chia lìa Mây bay đi, ở cuối con đường gió em đang xếp lại một ngày không dưng nghe nơi lãng quên giọng nói mơ hồ... (nguồn: TCSH số 233 - 07 - 2008) |
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.