ĐÔNG TRIỀU
Ảnh: internet
[if gte mso 9]> Tôi đã thấy một bông hoa tàn rụng xuống buổi chiều lòng mình Quanh trảng nước đây lớp lớp ngày qua, lớp lớp lá già bày nhau thành chiếc áo thời gian Nhuộm sắc trầm buồn quanh mi mắt tôi Ven gương mặt tôi Cánh hoa kia cũng vàng úa tơi bời... Tôi xin thưa lại cùng người Đã không còn dấu chân nào lưu lại đây sau năm thế kỉ Rồi tôi vui với ai? Tôi gào thét với ai? Chỉ làm thêm đau rặng liễu, chỉ làm thêm đau ráng chiều Con cá nhỏ trong lòng tôi mãi mãi Nó vẫn thế Vẫn thế... Có ai đó buộc lòng tôi tưới lên mặt tôi Gương mặt này rồi sẽ không còn vết rét tạt Trái tim này rồi sẽ trào lên tiếng hát Xin thưa lại cùng người Cội rễ trầm tích đã chịu ơn tôi rồi Gương mặt trời xanh xăm xoi mỗi ngày Những dòng lăn tăn kia không ngăn được cánh hoa chết, con cá nhỏ trong tôi lột xác Trời xanh biến mất! Mùa thu nơi đây rất thật Mấy ngày qua bão tát mặt, rung người Vài chú cá mới lưu vong vào lòng tôi rồi mất dạng Những con ăn mồi sống tràn lên cây bói xuống Cây ngã xuống lòng mình Hoa xếp mặt lìa nhau Có ai đó gọi hồn những cây ngủ vùi đau Có ai đó gắng lại cùng hoa mùa không xếp cánh Tội nghiệp con cá nhỏ của lòng tôi cuống cuồng trong im lặng Còn ai khác hơn ngoài nắng, ngoài trăng và gió?... Mây trắng còn bay mải miết không về Xin thưa lại cùng người Con cá lòng tôi rồi mai có thể bơi theo băng trôi Trời xanh có thể soi ở đại dương rồi Tôi chẳng biết làm sao Khi những cánh hoa rơi không còn được xếp gần nhau Trong tĩnh lặng Làm tín chỉ thời gian... (SH276/2-12)
|
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ