Nhà thơ Lê Văn Ngăn - Ảnh: voque.org
Lời tạm biệt của những người lái tàu Thưa quý vị hành khách lát nữa, đoàn tàu sẽ đến ga phải đến và bởi vì đã đi chung một chặng đường, chúng ta không thể không nói với nhau vài lời trước lúc tạm biệt Trên chặng đường vừa qua người sống không thể không nhìn đến sự sống sự sống, với những bóng dáng và khuôn mặt, đã lần lượt hiện ra ngoài khung cửa sự sống còn mang trên vai dấu vết những năm chiến tranh những ngày tai họa sự sống cắm cúi đóng những cột mốc cho tuyến đường mới sự sống bắt nhịp cầu nối từ vực bất công qua bờ bến của công bằng sự sống lau khuôn mặt đẫm ướt mưa đẫm ướt mồ hôi sự sống cột lại chiếc khẩu trang để bước vào màng bụi xi măng, lửa và khói sự sống đứng giữa bùn lầy, gieo hạt giống của mùa thịnh vượng sự sống phơi ánh sáng và màu áo mới trên những mái nhà sự sống cười nụ cười của đôi tình nhân ngồi cách xa tiếng ồn ào sự sống cựa mình trong các em bé vừa lọt lòng mẹ sự sống nẩy mầm trong những nạn nhân mới thoát khỏi bàn tay của nỗi bất hạnh sự sống đưa mắt nhìn những người áo rách và nhủ thầm: còn nhiều việc phải làm tất nhiên, sự sống không có mặt trong những gì đã chết. Chúng tôi tiếc đoàn tàu đã không dừng lâu ở các cửa hàng cà phê và rượu để biết ly đắng cay nào cũng chứa trong mình một chút niềm vui mong quý vị hiểu chúng tôi cần thì giờ để vượt nhanh hơn đêm tối chúng tôi còn tiếc thêm một điều nữa: kẻ móc túi và kẻ bịp bợm vẫn chưa chịu rời khỏi toa tàu mong quí vị hiểu chúng tôi đã không ngừng lưu ý đến những kẻ sẵn sàng đặt bàn tay bất an vào nỗi bình an những kẻ đã đến từ phía ngược lại của đoàn tàu những kẻ đã chạy tắt từ biên giới của một thời xa lắc những kẻ đã từ lâu, ngồi xen giữa những người lương thiện, ẩn mình dưới lớp áo sạch. Cuối cùng, xin quý vị quên chúng tôi với khuôn mặt thường cau có khuôn mặt những người đang lúc bận rộn khuôn mặt những người đang siết lại các cơ phận sắp rời khuôn mặt những người không ngừng nhìn vào chiếc kim phương hướng những dấu hiệu của cơn bão những ngọn đèn và những tiếng còi khuôn mặt chỉ trở lại bình yên vào lúc trời đã đầy sao nhưng lúc ấy, quý vị đã êm đềm trong giấc ngủ. Xin chào tạm biệt hy vọng những hành trình mới… Quy Nhơn 1984 (12/4-85) |
LTS: Nguyễn Văn Phương (tức Phương xích lô), nguyên hội viên Hội Nhà văn TT.Huế đã bị chết đuối ngày 2 tháng 6 năm 2002 tại Quảng Trị..Trước đó vài ngày anh có gửi tới toà soạn chúng tôi chùm thơ dự thi như một di ngôn tuyệt mệnh.Sông Hương xin trân trọng giới thiệu những bài thơ cuối của Nguyễn Văn Phương cùng bạn đọc.
NGUYỄN XUÂN HOÀNGTên thật: Nguyễn Xuân HoàngBút danh: Hạnh Lê, Hoàng Bình Thi, Nguyễn Vân Cù, Hoàng Phủ Cam.Nguyên quán: Hương Toàn, Hương Trà, TT.Huế.Năm sinh: 1966
TÔN NỮ HỶ KHƯƠNGTên thật: Công Tằng Tôn Nữ Hỷ KhươngSinh năm: 1937 tại Vỹ Dạ - HuếĐã cộng tác với nhiều tờ báo ở Huế và Saigon từ năm 1959
TRẦN HỮU LỤC - TRƯƠNG QUÂN - TÔN NỮ THU THUỶ
Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Khắc Thạch - Phạm Nguyên Tường - Mai Văn Hoan - Văn Hữu Tứ - Nguyên Quân - Võ Quê - Ngàn Thương - Lê Ngã Lễ - Ngô Cang - Nguyễn Thiền Nghi - Lê Viết Xuân - Đỗ Văn Khoái - Phạm Tấn Hầu - Thanh Tú - Hồng Thị Vinh - Nguyễn Xuân Thâm - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Hoài Nhơn - Đàm Khánh Phương - Bùi minh Quốc - Nguyễn Trung Hiếu - Nguyễn Văn Dinh - Nguyễn Đông Nhật - Vũ Thị khương - Lê Huy Quang - Vương Tùng Cương - Huỳnh Quang Nam - Nguyễn Trọng Bính
TRẦN HOÀNG PHỐSinh năm 1953 tại Huế, tên thật là Bửu Nam, hậu duệ 4 đời của nhà thơ Hoàng tộc Tùng Thiện Vương, Tiến sĩ, hiện giảng dạy ở Khoa Văn Đại học Sư phạm Huế.Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã in: - Dự cảm. - Cõi nhân gian lạ lẫm
PHẠM XUÂN PHỤNG...Trên thế giới chỉ có Ngài Hightech Rộng - hẹp, thấp - cao tuỳ ý lắp vào...
LÂM THỊ MỸ DẠTôi tự đóng khung trong căn nhà bé nhỏChuyện đời thườngChuyện bệnh tật, thuốc thang…Những vùng đất chỉ còn trong trí nhớTrùng điệp cao nguyênXanh thẳm biển mơ màng…
HOÀNG DIỆP LẠC...gã thời gian chăn tín đồ vào bức tranh lập thểPicaso vẽ niềm hy vọng cuối cùng...
LÊ NGỌC THUẬNCó lẽ bên kia mầy vẫn sayVẫn ngồi ngủ tỉnh giữa ban ngàyVẫn nâng ly rượu không hề tiếcVẫn cạn cả đời không mảy may
TRẦN KIÊM ĐOÀNNhắm mắt lại tưởng đêm về quá khứEm nghe gì ngoài tiếng Thu caGió trở lạnh mây bay về tứ xứKhoảng trời Không rỗng lặng la đà
TRẦN HOÀNG PHỐMột mìnhngồi vớitrống khôngBốn bề gió thổimênh môngcõi người
KIỀU TRUNG PHƯƠNGCon vềnhà trống tuênh toangGiậu thưa dâm bụt gió xang nhẹ lùa
VIÊM TỊNH Gởi Thomas L. FriedmanTừ bên kia bờ Tây xa thẳm người đàn ông cô đơn
ĐINH THUChiều mùa hạ nắng nóng nung bải hoảiCây phượng buồn rất đẹp ngó dòng sôngTa cũng đứng cúi mình nghiêng xuống đáyKhông thấy gì - cây có thấy gì không
NGUYỄN THIỀN NGHI...Chiều chúm môi thổi chén trăng caoGót âm dương đu từng cung bậc...
ĐÔNG HÀ...Khi tất cả đã không còn gìtốt xấu buồn vui trắng đen lẫn lộn...
LÊ VIẾT XUÂNBất chợt gặp mùa thuTrong tạ từ dáng láHiu hiu làn hương lạAi kéo vòm trời lên…
ĐẶNG NHƯ PHỒNTôi đánh rơi khuôn mặt mìnhtrong chén rượuĐể khi mình tỉnhnhớ mình say