Lá cờ và nước mắt của mẹ*
Nơi bến sông quê
nước êm ả trôi như tờ giấy thẫm xanh ghi thư cho bạn
đêm tối không thấy mặt
anh thấy lọn tóc xõa tung từng đợt nóng hổi
chiếc gùi đỏ lửa trên lưng
Tổ quốc là đây
mẹ ngóng con bao ngày
chiếc phao thủng anh không thể bơi sang bên kia được nữa
ngôi sao cũng lịm dần hy vọng
anh có thể mất nhưng niềm tin yêu đang chờ
mệnh lệnh từ trái tim không - được - chết
lá cờ sẽ bay cánh chim tự do
đồng đội gọi tên anh
dòng Hương gọi tên anh
cuốn nhật ký vứt lại gọi tên anh
em gái gọi tên anh
sống bỏ cuộc đồng nghĩa sống mà đã chết bạn bè ơi
tảng đá biết bơi chuyện lạ giữa đời
hai sáu tháng ba
mặt trời từ rừng xanh bay trên đỉnh Ngọ Môn kinh thành Huế
trong giọt nước có triệu triệu giọt nước dòng sông
ấy là nước mắt mỏi mòn bao năm của mẹ
thấm ướt vai con ngày trở về.
----------------------
* Đêm 25/4/1975 trung đoàn Phú Xuân được lệnh mang lá cờ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng về cắm trên Kinh thành Huế. Tiểu đội trưởng đơn vị của Lê Huy Tập hỏi ai có thể mang được gói rất nặng này vượt sông. Chiến sĩ Lê Huy Tập nói ngay tôi xin mang. Không may, chiếc phao đồng đội giao cho anh bị thủng, chìm dần. Trong giây phút đó anh đã dũng cảm vật lộn giữa sống và chết để bơi qua sông. Gói nặng ấy chính là lá cờ được cắm trên đỉnh Ngọ Môn mà ai cũng biết trong dịp giải phóng Huế. (Tôi viết theo lời kể của ông Đào Văn Sử in trên “Sự Kiện - Nhân chứng” báo của Hội Cựu Chiến Binh Thành phố Hồ Chí Minh, ra tháng 2/2021).
(TCSH434/04-2025)
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả