Khúc tình tự dòng sông

09:44 19/01/2010
TUỆ GIẢI NGUYỄN MẠNH QUÝKhúc tình tự dòng sông

Ảnh: Internet


1- Ta đứng trên dòng sông
nghe tiếng thở của thời gian nghìn năm trước
giọt vỡ, giọt trôi làm nên tiếng trầm trì cuả nước
đã từ lâu,
con cá đớp sóng lơ ngơ
những cây đại thụ thẫn thờ nhìn bọt bèo đập va vào vách đá.
Con sông không ngóng đợi mưa từ hun hút phía truông ngàn
Con trăng cũ già nua,
            khuyết tròn muôn thuở.
Con thuyền xưa mãi tình tự
quên qua bờ giác ngày xưa.
trong giấc ngủ mê
giật mình với ngọn đèn khuya vừa khêu lên mờ tỏ,
uống một chung trà không bạn lữ
phất phơ niềm tình tự
xin gởi vào miên trường nhân thế giấc mơ chung.

2- Ta vẫn hiểu
rằng trong lòng cây trái ngọt lành là âm vang cuả loài chim báo bão
tiếng gõ khắc khoải
của thông tin toàn cầu
đang bào mòn những con tim đang đậm màu hư ảo
con nhền nhện đang tự trói mình bằng tơ.
cả một đời ta mắc nợ
ta nợ em,
nợ từng hơi thở cuả dòng sông thanh khiết,
nợ từng hơi thở đang ngập ngụa mùi hoá chất.
có cái gì được mất,
giữa quán cà - phê sáng, chiều phiếm luận thân quen
hái lượm hạt đắng rớt rơi giữa lời buông vội thế gian,
nâng niu bóng mình, chợt vỡ tan thành sương khói.
Những mòn mỏi,
những con người vướng víu phù - điêu.

3- Giữa những ngổn ngang,
Ta cột chiếc lá mùa thu
ngủ một giấc say sưa giữa con đường có mùa sim, mua đang chín.
giữa cành khô ngước mắt nhìn bịn rịn,
một chiếc lá rơi
một chiếc thuyền con đang neo bến...
lối sỏi cũ thân quen,
cười thầm bước chân ai đi về trong sương khói
mặc cho thế nhân ngược xuôi
bàn chân dặm hài không mỏi
leo mãi đỉnh trăng xưa.

4- Dòng sông kia vẫn chảy
Ánh trăng khuya
Soi rõ mặt mày
dập dờn sóng nước bèo mây
kiếp riêng chung
chuyện thế nhân vẫn đi dài hun hút...


(251/01-2010)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang  - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh

  • LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng  chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.

  • Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương

  • Thanh Thảo - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Thị Hồng - Tạ Hữu Yên - Bảo Định Giang

  • Vương Kiều - Lê Đình Ty - Huệ Nguyên - Từ Nguyễn - Từ Dạ Linh - Hoàng Xuân Thảo - Đoàn Mạnh Phương

  • Tôn Phong - Nguyễn Thất Hanh - Bùi Tấn Xương - Trần Thị Ngọc Mai - Nguyễn Tuất

  • Trần Xuân An - Lý Hoài Xuân - Mai Nguyên - Trần Thị Huyền Trang - Trần Bá Đại Dương - Nguyễn Loan - Trần Thị Hiền - Đỗ Văn Khoái - Phùng Tấn Đông - Hồ Huệ - Tôn Lệ Thu Châu - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Phi Trinh - Việt Trác

  • Tế Hanh - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Khắc Mai - Tuyết Nga - Thái Ngọc San - Đặng Thị Kim Liên - Trần Vạn Giả - Huỳnh Duy

  • Lê Văn Ngăn - Nguyễn Xuân Thâm - Phan Lệ Dung - Bành Thanh Bần - Đào Duy Anh

  • HỒNG NHUChiếc tàu cau                        (Trích)

  • Minh Huệ - Xuân Quỳnh - Phương Thúy - Trần Thị Hiền - Trần Hải Sâm - Trần Khắc Tám - Hà Linh Chi - Mai Văn Hoan - Văn Tăng - Thiệp Đáng - Nguyễn Thành Phong - Hà Nhật

  • LTS: “Đi về sao chửa về đi” có lẽ là câu nhắn nhủ nhiều ý nghĩa nhất của Đào Tiềm vào cuối cuộc nhân sinh. Mười năm trước, ở tuổi bảy mươi, sau hơn 50 năm gắn bó với thơ ca, nhà thơ Tường Linh đã viết bài “Khúc ca quy ẩn” như lời từ giã đời thơ.