LÊ VIẾT TƯỜNG
Ảnh: internet
I
Là cánh cung giương lên cuối tầm nhìn
bằng sức lực của nỗi niềm khát vọng
nơi điệp trùng ngọn sóng
vỗ vào trời chao liệng cánh chim
mỗi cuộc đời là một mũi tên
từ đường chân trời lao vút.
Là nơi tuổi thơ từng mơ ước
trong cơn mưa hiện bảy sắc cầu vồng
ngước mắt tìm bờ bến một dòng sông
trời rực nắng, chiếc cầu vồng vụt biến
đến bạc đầu vẫn réo gọi bờ xa
Nơi một thời tuổi trẻ đã đi qua
trang sách lạ dấu bao điều bí ẩn
nơi nụ hôn đầu đến bây giờ còn ấm
đọng trên môi như một vệt nắng vàng
dấu chân trời ngày ấy đã nhòa tan
giữa một vùng ký ức.
Nơi một thời bạn bè mình thao thức
đêm Trường Sơn rừng khộp chắn tầm nhìn
trong cơn sốt dõi mắt về phố biển
hiện một quầng lửa sáng lung linh.
Nơi bây giờ tôi đặt bước chân lên
những cánh rừng mùa khô đang trút lá
giữa đại ngàn gió trời lồng lộng quá
những cây rừng dang tay víu vào nhau
những cây rừng trút lá thay màu
để ngọn gió khỏi lay mình nghiêng ngả
những chiếc rễ vẫn xoáy sâu vào đá
nơi hiện lên yên ả một bầu trời
để vô cùng gần gũi ở trong tôi
một chân trời sóng vỗ
…
III
Tôi đã qua một chân trời gió lộng
đêm mưa rừng ướt sũng tuổi hai lăm
để bâng khuâng nhìn quanh chỗ mình nằm
cúc tần nở rực vàng trong màu nắng
suốt triền đồi những bông hoa yên lặng
ngửng cao đầu trong gió dữ mùa khô
Ta đã qua những trảng nắng rừng thưa
những bản làng còn quá nhiều hẻo lánh
bếp lửa cháy đêm còn chưa đủ sáng
mẹ lên nương còn địu nặng con thơ
những cánh đồng xơ xác mùa khô
hạt lúa lép cùng hai bầu vú mẹ
có một chân trời đã bắt đầu như thế
mở rộng ra từ hướng trái tim mình.
Có một chân trời phía khác lặng thinh
nơi cuộn chỉ buộc diều thời thơ bé
còn sót lại một góc vườn vắng vẻ
cùng vầng trăng lặng lẽ mọc đêm rằm
Hai chân trời trong ta là tất cả
là bầu trời nâng hai cánh hôn ta
là bầu trời của sáng tạo bao la...
Buôn Ma Thuột 12-1985
(SH22/12-86)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong