Không đề tháng bảy

15:34 23/09/2015


ĐÀO DUY ANH

Ảnh: internet

Không đề tháng bảy  

Nếu một ngày thấy chán người đàn ông vừa qua đời mình xin đừng nấc lên lời quá thể như ân huệ đừng đặt những câu hỏi nhạy cảm vào giả định ngây thơ người đàn ông sẽ chẳng bao giờ bỏ buồn vui vào một lúc để gật đầu câu trả lời như phải chẻ ra sợi tóc nhỏ đến cạn cùng mới biết được phần lẩn khuất của thương đau làm sao giải mã hết phép màu và tri giác những giấc mơ đe dọa cảm giác bất ổn đã cấu thành cặn đắng bao kỷ niệm mày mò từ tâm thức từ những mảnh rời của thực tại tang thương người đàn ông gục đầu trong sự hiện hữu của người đàn ông mất bóng gọi giới ước về lầm than trong hơi thở gãy Thiên sứ tình yêu không hoàn tất sứ mạng lời dâng hoài công đời quá nhiều dan díu những xúc cảm rợn người tỉ mẩn từ khi ý đồ nằm ngoài ràng buộc của đạo lý thông thường trầm mình vũng lầy thương kẻ mắc cạn trên đường tìm chân lý gặp đầy dẫy nghịch lý cô đơn làm khách lạ chính mình trong bi kịch lạnh lùng ma thuật đã bày này đâu khải huyền bí nhiệm con người tội nghiệp ngay sự hiện hữu mình cũng khả nghi  

Người đàn bà chán cứ thản nhiên mà đi mặc ai ghìm nước mắt cứ thản nhiên mà đi vung cánh tay SG cắt cớ cứ thản nhiên mà đi làm nhân chứng cho một ý thức khốn khổ bệnh Trời còn trở tương tư hái chòm sao về mở tiệc mới một hồi sinh cứ thăng hoa để nhận chân giá về mình khi ngã vào một bờ vai khác vực lên tàn tích cũ đốm da bạch tạng ngày Người đàn bà gọi về con phố chưa từng hắt hiu cái khát khao tuyệt đối sẽ làm nhức nhối hũng trống tâm hồn thế giới tượng trưng thu mình lại ban phát sinh khí và ý thức không đúng với ý thức trong cõi thâm mật của nó mọi nỗ lực tự tri hờ hững cơn khủng hoảng tinh thần của tâm hồn phù phép lửa yêu Người đàn bà bất chấp không thể tự túc trong cõi về cửa huyền bí con tim trải lòng mờ tỏ gọi về hai bản thể trong giấc mơ ảo dụ với SG tình nhân  

Trong trò chơi bi thảm của cuộc đời cứa nát một trái tim cần hóa thân vào định mệnh bằng tiếng rên của tuyệt vọng bằng lời mời đi vào hư vô Người đàn ông soạn mình hành trình về nơi khép cửa để tiếng “Chán” kia chưa kịp đến tai mình đi tìm nơi mà núp đời vừa đổ xuống lưng đập nát linh hồn tinh khôi làm mùn cho đất mọc lên cây cô độc cây duy nhất Cuội nằm phong kín niềm tin khờ khạo ngàn năm đốt lá Đa soi vào nhân thế với nhiều câu hỏi găm từng thớ nghĩ bàn tay lạc dấu chỉ đường dang dở để sụt sùi nào ngất xuống bờ đêm có nồng nàn nào đáng thương vừa tắt lửa thôi một êm đềm.

(SH319/09-15)






 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông  Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện

  • Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội

  • Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê

  • Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề

  • Ba bông hoa mang đêm phi qua                                             vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông

  • Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội

  • Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.

  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong