THANH DUY
Ngày xửa ngày xưa. Khi con người chưa xuất hiện, lịch sử của trái đất có một giai đoạn hạn hán kéo dài. Đất đai nứt toác. Muôn loài vạn vật sống ngắc ngoải đếm từng ngày trôi.
Minh họa: Nhím
Ông cậu Cóc bắc thang leo thấu tận Thiên giới kiện Mặt trời đã rút kiệt từng giọt nước còn lại trong lòng đất.
Đứa cháu Mặt trời dàn xếp ổn thỏa với Cóc và hứa “hễ lúc nào cậu nghiến răng chừng đó sẽ có mưa”.
Y như rằng. Cóc vừa leo xuống trái đất thì mưa đổ ụp. Vạn vật muôn loài đồng loạt ào ra lăn lộn nhảy múa. Lũ khỉ còn tung Cóc lên trời, và lật ngửa cái mai rùa hứng đầy nước để Cóc đánh tỏm xuống cho êm. Thảo luận. Hội đồng Trưởng lão thống nhất gọi Cóc là Chúa.
Cóc được ở trong một cái hang do muôn loài vạn vật chung tay tạo dựng. Mỗi bữa ăn, các món đều được đám phục dịch thay đổi cho phù hợp với mức độ khoái khẩu của Cóc.
Cuộc sống thanh bình kéo dài khoảng hai năm. Thì trời bắt đầu ngớt mưa. Nắng phủ khắp. Nắng dọi vào tận giường ngủ của Cóc. Nóng kinh khủng. Nằm trong hang thường đêm Cóc không tài nào yên giấc. Đám phục dịch thời gian đầu còn chịu khó cáng Cóc ra tận bờ sông, dựng chòi cho Cóc ngủ. Nay thì...
Không loài vật nào có thể ngủ gần Cóc được.
Cóc đã mắc bệnh: bệnh nghiến răng.
Chuyện khởi nguồn từ đợt nắng nóng đầu tiên, sau khi dùng bữa trưa đầy sơn hào hải vị, Cóc đánh ngửa, xỉa răng rồi thì nghiến trèo trẹo. Cứ tưởng nước tràn trề lênh láng tức thì, té... đứa cháu Mặt trời đi đâu mà không lệnh mưa xuống. Cóc lại nghiến răng. Đợi. Mưa vẫn chẳng hồi âm. Cóc nhảy khỏi hang, hướng về đứa cháu Mặt trời đang đốt lửa, lại nghiến răng. Vô ích. Trời cao ngần ấy kia mà. Ai kêu cho thấu. Dạo Cóc leo thang là thời điểm sung mãn nhất mà cũng mất nửa năm mới đến cổng trời.
Hội đồng Trưởng lão họp bất thường, đánh giá tình hình: thời tiết đang diễn tiến hết sức tệ hại; khuyến cáo vạn vật muôn loài không nên kiếm ăn vào chừng trưa, dễ dẫn tới đột quỵ. Hội đồng Trưởng lão xoáy vào việc tìm cách để Cóc liên lạc với Trời.
Một trong số lên tiếng:
- Hay ta cử bác Diều hâu. Bác ấy có thể bay lên thấu Ngọc Hoàng.
Cóc đẩy gọng kính lên phán:
- Đừng có mà tạt ngang. Ta là cậu Mặt trời còn khó khăn lắm mới xin phép được gặp nó huống hồ cái gã Diều hâu bẩn thỉu.
Xì. Cóc nhổ toẹt bã nước miếng trắng phau xuống mặt đất.
- Thế thì để bác Diều hâu cắp ông lên Trời.
Bác sĩ riêng của Cóc xen ngay vào:
- Chú mày không biết đến sức khỏe của cậu Cóc dạo này đang phải thực hiện chế độ ăn kiêng sao mà cứ chõ mõm vào chẳng đâu ra đâu. Về tắm rửa xem Bông hoa nhỏ để người lớn còn bàn đại sự.
- Có nước đếch mà tắm!
- Nào ông Rùa, vươn cổ khỏi mai mở miệng xem nào.
- Èm hèm... - Rùa chậm rãi, giọng trịch thượng: Tôi thấy trong chúng ta, anh Gà trống có giọng gáy xa. Hay sáng mai anh thử trèo lên đỉnh núi cao kia...
- Ý kiến hay. - Cóc phét tay vào cái bụng da nheo: Cứ gọi đích danh thằng Mặt trời; ta là cậu, sẽ có phương cách để dạy nó biết lễ độ dưới trên.
Thống nhất vậy xong, vạn vật muôn loài cùng rủ nhau ra ngủ dưới lòng sông đã cạn.
Đêm vùi sâu.
Bình minh thức dậy.
Hội đồng Trưởng lão chỉ đạo: “Diều hâu có nhiệm vụ cắp Gà trống đặt lên đỉnh núi, số còn lại cùng thay nhau cáng Cóc lên đặt trên lưng Gà trống, rồi nấp hết cả vào cây cỏ”.
- Ò... ó... o...
Gà trống vươn cổ, vếch đuôi, cò ruột gáy bằng hết sức lực thanh niên cường tráng.
- Ò... ó. o...
Cóc một tay giữ thăng bằng trên lưng Gà trống, tay còn lại chỉ về phía ngọn núi lớn nằm bên kia bờ sông:
- To nữa lên. Thằng Mặt trời nó trốn sau ấy.
- Ò. ó. o...
Cũng khá lâu. Mặt trời nhô ra, loang đỏ ánh sáng trên sông. “Nó đấy” - Cóc rướn người đến suýt lộn cổ khỏi mình Gà trống. Liều hơn, Cóc còn trèo lên ngồi kẹp chân trên đầu Gà trống.
Mặt trời:
- Cháu chào cậu. Lâu nay cậu vẫn thường chứ ạ?
- Cậu cháu gì. Cái thằng mất dạy. Mi không còn tai sao chẳng nghe Ta nghiến răng hử. Mưa đâu? Nước đâu? Láo toét.
- Xin cậu bớt giận. Chả là trong thời gian qua, Ngọc Hoàng phát lệnh tiết kiệm nước để dành cho cơn đại hồng thủy vào đầu kỷ nguyên...
- Thế mi nghĩ cậu và con dân của cậu mi trên trái đất sẽ sống đến ngày được lội trong cơn đại hồng thủy đó chắc.
- Dạ thưa cậu... việc này... cậu thư thư để cháu tính.
- Không cậu cháu gì ở đây. Gọi mẹ mi xuống đây Ta có việc hỏi.
- Dạ...
Mặt trời bỏ dở câu nói, tụt xuống. Rồi tắt ngấm.
(Khi con người chưa xuất hiện, lịch sử của trái đất có một giai đoạn hạn hán kéo dài. Đất đai nứt toác. Muôn loài vạn vật sống ngắc ngoải, đếm từng ngày trôi)…
Nhưng, Cóc vừa được cáng xuống chân núi thì mưa rào rạt.
Mưa xối xả kéo dài. Nước tràn trề mặt sông. Muôn loài vạn vật bỏ nhà cửa, bỏ rừng, bỏ hang động leo cả lên núi sống trong ướt át giá lạnh.
Chúa Cóc vẫn kiên trì nghiến răng phát tín hiệu lên Trời chờ nắng, song càng nghiến mưa càng triền miên dữ dội. Hội đồng Trưởng lão quyết định hạ Cóc xuống hàng thứ dân.
Gà trống thì dài thòng cổ bởi hầu như sáng nào cũng phải trèo lên đỉnh gọi Mặt trời. Con đàn cháu đống, giọng Gà trống cũng yếu đi, không còn vang xa như trước. Lại nữa, một hôm Gà mái bỗng dưng mất tích. Đàn con lết bết theo cha tìm mẹ suốt mấy ngày liền không thấy.
Sáng nọ, Gà trống trèo lên đỉnh núi cao nhất, đập cánh phạch phạch phạch, vươn cổ gáy ò... ó... o... Mẹ... nó... o... ơ...i... Tiếng gáy làm bừng tỉnh vạn vật muôn loài. Bừng tỉnh Mặt trời.
Khẩu lệnh truyền đi: đám hầu được phục hồi danh dự tới tắm rửa, xức dầu thơm, bận đồ mới cho Cóc rồi khiêng lên tiếp kiến Mặt trời.
Nỗi nhục bị giáng xuống hàng thứ dân dồn ứ trong lòng, nay vừa thấy cháu, Cóc chỉ trỏ mắng té tát:
- Đồ thằng mất dạy. Không cậu cháu gì với mi nữa.
- Ấy chết. Cháu có lỗi gì xin cậu cứ dạy bảo.
- Còn hỏi à. Xem hàm răng Ta đây này, mòn đến tận lợi rồi, không còn nhai gì được sất. Tuyệt không cậu cháu với mi.
Mặt trời nhích lên thêm một tấc. Vầng mây bao quanh rực hồng, in nền xuống lòng sông trong xanh.
- Cháu hiểu. Đúng là cháu đã quên dặn cậu… Nhưng giờ đang là thời điểm bắt đầu cơn đại hồng thủy thưa cậu. Lệnh Ngọc Hoàng đã ban cấm ai có thể che mưa.
Mặt trời nhô khỏi núi hai phần ba hình hài:
- À, có điều này: Phía bên kia sông, nơi Con Người sinh sống…
Cụ Rùa hai ngàn linh mốt tuổi nghển cổ:
- Con Người à? Con Người xuất hiện rồi à? Nhanh vậy à?
- Dạ phải. Bên kia sông là nơi có không khí ôn hòa. Mọi người nên chung sống với nhau.
Cóc đẩy gọng kính sát mắt ra chiều suy nghĩ, đoạn hội kiến cùng Hội đồng Trưởng lão. Bàn tán gay gắt.
- Qua bển bằng cách nào?
- Bằng cách nào? Hử.
Nhưng Mặt trời đã lẩn mất sau màn mây mưa dày đặc.
Hội đồng Trưởng lão nhìn nhau. Nhìn Cóc.
Cóc dậm chân, nghiến răng trèo trẹo. Mưa đá trút rào rào.
Cụ Rùa hai ngàn linh mốt tuổi, lên tiếng:
- Để ta bơi qua xem thật phải Con Người không đã. Này Diều hâu - Cụ Rùa thò tay vào mai lấy ra một tờ giấy: đây là thư Thượng đế gửi Con Người, ngươi cắp bay qua bển kẻo ướt...
Cóc tức thì giựt lấy lá thư, phốc cái lên mai Cụ rùa chễm chện:
- Thôi để ta đi cùng qua bển dàn xếp với Con Người. Chả gì ta cũng là cậu thằng Mặt trời... Té Cụ là Thiên sứ của Thượng đế mà cả ngàn năm nay cứ thụt cổ mai danh. Gốc tích của Cụ từ niên đại nào vậy?
Cụ Rùa bơi ra giữ sông mới kể: “Ngày xửa ngày xưa, khi ngay cả loài Cóc nhà ông Thượng đế cũng chưa nặn ra, tôi được phái xuống hồng trần, bò quanh trái đất để tìm dấu vết Con Người...”.
T.D
(TCSH336/02-2017)
HƯƠNG LANHôm ấy là chủ nhật, tôi nghỉ hè đã được một tuần. Đúng như lời mẹ hứa, chiều nay mẹ đưa tôi ra ga đón chuyến tàu từ Sài Gòn về Huế. Mẹ nói với tôi rằng mùa hè năm nay con sẽ được gặp chị Nhi và anh Zét con cậu Trường. Tôi chẳng biết cuộc gặp gỡ ấy là như thế nào, nhưng thấy mẹ luôn hồi hộp chờ đợi, tôi cũng mong mỏi theo.
Nguyễn Trương Khánh Thi - Phạm Xuân Sơn - Kiều Hữu Hoà - Mai Hoàng Hanh - Phạm Minh Giang
COMTESSE DE SÉGURLGT: Cuốn truyện dài CHÚ QUỶ NHỎ TỐT BỤNG (Nxb. Phụ Nữ) của nhà văn Pháp Comtesse De Ségur do Phương Quỳnh dịch từ nguyên bản đã mở ra một chiều không gian mới lạ song rất gần gũi với thế giới cổ tích Việt . Chương II: Cô bé mù Juliette, bằng hơi ấm tình người đã thắp lên trong tâm hồn cậu bé Charles ngọn sáng tuy chưa thật lung linh như ý muốn.
LGT: Trong những ngày hè rộn rã (từ 13 đến 24-7-2008) Hội Liên hiệp VHNT TT. Huế, Nhà Thiếu nhi Huế, Phòng văn hoá Thành phố đã tổ chức Trại sáng tác Văn học Thiếu Nhi với sự góp mặt của 40 trại sinh. Các em đã được đi thực tế ở biển Cảnh Dương, tham gia đêm lửa trại trên vườn Quốc gia Bạch Mã... Kết quả, Trại đã thu nhận hơn 30 truyện ngắn, tản văn, tuỳ bút và 51 bài thơ. Tác phẩm của các em đã thể hiện sự phong phú về đề tài dựa trên những xúc cảm hồn nhiên, trong sáng và đầy hoài vọng...Sông Hương xin giới thiệu một số tác phẩm từ Trại viết này.
MINH HUẾNhững nét vẽ mùa thu vàng úaLá mục màu động khẽChạnh nhau
TRƯỜNG GIANGLGT: Thật hiếm khi Tòa soạn nhận được một truyện ngắn miêu tả hết sức sinh động và kỳ thú về cuộc sinh tồn của những con vật gần gũi nhất với chúng ta hằng ngày: một gia đình Gà tội nghiệp mất con, chú Mực dũng cảm, mèo Milô lanh lợi và cá tính, lũ rắn độc địa... Tất cả nhân vật đó được tác giả trẻ Trường Giang “gom lại” trong khu vườn nhỏ yêu thương nhưng đầy hiểm họa.Sông Hương xin giới thiệu truyện ngắn này như một món quà ý nghĩa tặng các cháu cùng bạn đọc nhân dịp Trung thu.
HẢI THIHôm nay, mình đã có một buổi sáng rất ý nghĩa. Là món quà ông già Noel tặng cho mình nhân dịp Giáng sinh tuổi 18? Đối với mình, cùng với món quà Noel năm đó mà ba mẹ đã thay mặt ông già Noel tặng cho mình, khiến tuổi thơ mình được trọn vẹn với niềm tin vào những điều kỳ diệu, món quà năm nay cũng là một món quà vô giá mà mình may mắn được nhận trong đời: một buổi sáng đến với trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi.
DIỆU NGUYÊN - NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI - TRƯƠNG XƯƠNG
TRẦN THUỲ MAILTS: Tập truyện "Người khổng lồ núi Bạc" của nhà văn Trần Thuỳ Mai vừa được giải 3 cuộc vận động sáng tác văn học "Vì tương lai đất nước" do Nhà Xuất bản Trẻ thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Sông Hương xin trích một chương trong tập truyện này gửi tới các bạn đọc nhỏ tuổi nhân dịp Tết Trung Thu năm nay.
TRẦN LAN VINH...Nắng giải oanRâu ngô tíaMắt cô MíaVía cô Bầu...
LÊ DUY PHƯƠNG...con xoècon dangcon sàcon nhảy...
MA VĂN KHÁNGỨ ừ, không đi học đâu!Ứ ừ, không đi học đâu!
DƯƠNG THỊ HIỀNMong mãi rồi cũng được về quê cũ. Nắng tháng 7 chói chang phả vào mặt ran rát. Hôm nay tôi lại đi giữa đường quê, gom nhặt những ký ức lấm lem thời thơ dại. Con đường này là nơi tôi đến trường, nơi những trưa hè tôi đầu trần chân đất chạy bắt chuồn chuồn cùng tụi bạn. Đường quê cát bụi lọt giữa hai hàng trinh nữ - loài hoa trắng hồng phơn phớt mà ngày xưa tôi thường ngắt cài lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Cô dâu là tôi - một con bé tóc khét lẹt mùi nắng, quần xắn tới đầu gối, hai tay còn ôm gùi lúa vừa đi mót về...
MAI PHƯƠNG - NGUYỄN QUỲNH THI - LY LY
HỒNG NHUTruyện ngắn Từ trong nguồn sâu, Suối Nhỏ cần cù len lỏi qua những gốc cây, những hòn đá.
PHAN TUẤN ANHTruyện ngắnCô bé vừa chuyển đến ở nơi vắng vẻ này. Thế là cô bé trở thành hàng xóm của hắn. Hắn biết ngay điều ấy, mặc dù, hắn là người ít để ý những gì nằm ngoài ngôi nhà của mình. Hoàn cảnh không cho phép hắn được biết nhiều.
LÂM THỊ MỸ DẠTruyện ngắn Chúng tôi có khoảng vài trăm triệu sinh mệnh sống trong một ngôi nhà xanh đã chục năm. Thỉnh thoảng ông chủ chúng tôi lại mở cửa nhìn chúng tôi âu yếm, vẻ mặt đượm buồn.
...Em thơ đọc sáchHoa sứ rụng đầyVừa thơm vừa rụngSao lìa được cây?...
Về quê thăm lại cánh đồngBờ ngang, kẹ dọc mênh mông là đường
Hoa phượng dập tắt lửa rồiLặng im chẳng thấy một lời ve kêu