NGUYỄN VIỆT CHIẾN
Ảnh: internet
Huế và tôi
Tôi vẫn nghe sông thở
Quanh đền đài trăm năm
Huế giấu thương vào nhớ
Để thành mưa xót thầm
Tôi hỏi tà áo tím:
Sao tên sông là Hương?
Em nhìn mưa rồi bảo:
Sông là nguồn rượu thơm
Và tôi nghe mưa đổ
Trên thành quách mơ màng
Mưa là men rượu chảy
Thơm suốt mùa Hương Giang
Tôi qua miền trầm tích
Lưu dấu bao đời vua
Nhớ thương non sông Việt
Soi mình vào cổ xưa
Tôi hỏi miền phế tích:
Hư danh và hư vô
Đấng minh quân bất diệt
Người ở đâu bây giờ?
Tôi nghe chuông Thiên Mụ
Vẳng qua miền luân hồi
Phế hưng bao đợt sóng
Từ vua làm dân thôi
Làm dân thì không lẽ
Phải sống cùng nghèo hèn
Nhưng làm vua cũng khổ
Sống, chết đầy bon chen
Tôi mơ vua Tự Đức
Viết thơ lên sông Hương
Lấy mưa chiều làm chữ
Mở trang sóng vô thường
Mở sách, nghe sóng kể:
Vua Gia Long thủa nào
Cử dân binh ra đảo
Giữ Hoàng Sa sóng trào
Tôi nghe thành lũy cũ
Kể chuyện bao lớp người
Đã ngã xuống vì Huế
Trong tên bay, đạn rơi
Họ như vừa trở lại
Đầu trần, đứng dưới mưa
Nghe sông Hương kể chuyện
Những mối tình không vua
Có một miền gái đẹp
Thao thức mấy trăm năm
Đêm nay, anh vào Huế
Hay anh về Kim Long?
Tôi vẫn nghe mưa đổ
Trên thành quách rêu phong
Chỉ Huế là còn lại
Với sông Hương lành trong
Và tôi thuộc về Huế
Như viên gạch cũ sờn
Nâng gót tà áo tím
Nàng thơ của sông Hương
Huế, 16/9/2015
(SH320/10-15)
HUỲNH THUÝ KIỀU
NGUYỄN THỊ HẢI
KIM QUÝ
LÊ THÀNH NGHỊ
Nguyễn Đức Tùng - Lê Hoàng Thảo - Đỗ Tấn Đạt - Trần Văn Thiên - Nhật Chiêu - Vũ Dy - Hoàng Thu Phố - Trần Thu Hà
TRẦN PHƯƠNG KỲ
TRẦN TỊNH YÊN
TRẦN THỊ HUÊ
PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyên Hào
Nguyễn Hữu Phú - Lâm Hạ - Lâm Tẻn Cuôi
LÊ VI THỦY
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Từ những cảm trạng thường nhật đặt trong sự giao cắt với đời sống nay lại được quy đổi thành những cảm thức khá chân thật đặt trong những rung chấn thì thầm của tâm cảm, thế giới trong thơ của Nguyễn Thúy Quỳnh hiện lên với những sức sống động cố hữu của nó.
PHAN VĂN CHƯƠNG
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
TRẦN QUỐC TOÀN
Hồ Tấn Phong - Nguyễn Loan - Hà Nhật - Nguyễn Minh Khiêm - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Thiền Nghi
Nghiệm về sự chết qua từng nhịp thở mong manh, không dễ ai cũng lặng chừng thấu cảm. Người thơ thấy bóng đêm khi vầng dương rạng rỡ và cái đầu nghiêng hẳn về một giấc mơ.
Tác giả trẻ Đặng Thiên Sơn soi vào tưởng tượng hầu tìm kiếm bản thể khác của đời sống, lặng lẽ như tiếng dế đêm thâu, như ánh sáng đom đóm chiếu xuống tuyền đường ký ức.
Sử Khuất giới thiệu
Nguyễn Hoàng Thọ - Phùng Tấn Đông - Đỗ Quyên - Hà Văn Sỹ