Hoa và rượu

09:56 29/04/2010
THẠCH QUỲ1.Ở góc đường phố Lê Ngọa Triều có một quán rượu nép dưới bóng cây ngô đồng xum xuê như chiếc lọng xanh. Bên cạnh quán rượu là dãy hàng hoa. Hoa hồng, hoa cúc, hoa mi-mô-da cắm đầy trong các xô nhựa.

Ảnh: Internet

Cô Ngừ bán hoa, ông Tùng bán rượu. Ông Tùng nói với cô Ngừ:

- Lạ thật! Cô Ngừ nhoẻn cái môi son và nháy "đôi mắt chì than" ra vẻ tán đồng.

- Ừ lạ thật !

Lạ gì vậy? Cả ông Tùng và cô Ngừ đều nghiệm ra rằng cứ đúng ngày 25 tháng 9 thì họ được đón 3 người khách vừa mua rượu lại vừa mua hoa.

Người khách mặc áo vét tông, đeo cà vạt màu mận tím gọi một cút rượu, ông ta rót một chén, đăm đăm nhìn phía bên kia đường. Khoảng 15 phút, ông ta uống chén rượu, trả tiền cả cút, rồi đến chỗ cô Ngừ mua năm bông hoa hồng.

Người khách mặc chiếc áo dài màu cỏ úa mua đúng một chén rượu và một ít đậu phụng luộc. Ông ta ngồi tí tách bóc vỏ đậu rồi cho hạt vào trong một chiếc bao bóng. Cũng khoảng 15, 20 phút, ông ta trả tiền, rượu không uống, đậu phụng bỏ lại bàn. Ông này rẽ sang quán cô Ngừ mua năm bông cúc trắng.

Người khách thứ ba đi ủng, mặc quần bò. Ông này uống rượu tì tì. Thức nhắm "gì cũng được". Ông ta ngồi hàng giờ trong quán. Có điều là dù uống rượu thì mắt ông ta vẫn luôn hướng nhìn vào ngôi nhà trước mặt. Ông này cũng mua hoa. "Hoa gì cũng được". Ngôi nhà trước mặt là Trường Đại học năm tầng, sinh viên ra vào như bướm lượn.

2.
Cô Kiển là giáo viên dạy tiếng Anh trong trường đại học. Cô ở cùng đứa cháu 12 tuổi tên là Thùy trong khu tập thể nhà trường. Năm nay cô vừa đúng 50 tuổi. Nói mạn phép bạn đọc, đây là năm cuối cùng cô vừa "hết tháng". Những chuyện bông băng cổ điển hay hiện đại cô không cần nữa. Nhưng điện thoại vẫn réo luôn. Cô nằm trên đi văng đọc sách. Cô bảo cái Thùy mang ghi âm đến. Cô giảng giải:

- Nếu ai chúc mừng sinh nhật thì con bấm nút này: "Xin cảm ơn".

- Nếu ai chúc sức khỏe thì con bấm nút này: "Cám ơn, tôi vẫn khỏe".

- Nếu ai hẹn hò gặp mặt thì con bấm nút này: "Xin thông cảm, ban ngày tôi phải lên lớp, ban đêm tôi phải soạn và chấm bài. Rất trân trọng, chỉ tiếc là thì giờ eo hẹp".

- Nếu ai cứ cố tình hẹn gặp thì con bấm nút này: "Không hẹn trước được, nhưng nếu rỗi tôi sẽ ra trước cửa trường, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó".

Ấy là chuyện một năm về trước, bây giờ thì cô đã chuyển vào Đà Lạt dạy ở trường Đại học nông nghiệp. Căn phòng cũ cô để lại cho cái Thùy. Cái Thùy vẫn cứ bấm nút y xì như khi cô ở nhà.

3.
Cái Thùy ôm một bó hoa tùm lum gồm 5 hồng, 5 cúc, 5 mimôsa đi ra phía hố rác.

Cô Ngừ hét to:

- Thùy! Đem hoa đến đây cô trả tiền cho!

Cái Thùy chạy đến chỗ cô Ngừ, đuôi tóc đập nhịp vào gáy nó.

- Cô trả cho con bao nhiêu?

- Ba đồng!

- Trời! Cô bán cho người ta cả thảy là ba mươi ngàn mà cô chỉ trả cho con có ba ngàn!

- Cô không trả thì cháu cũng ném vào hố rác!

Cái Thùy năn nỉ cô năm ngàn. Ông Tùng nói:

- Ngừ! Mày trả cho nó năm ngàn !

Rồi ông gọi cái Thùy vào quán. Ông Tùng lần lượt hỏi:

- Cái ông "vét tông" là ai thế mày?

- Đó là người cô con đã từng yêu. Nhưng khi cưới, bởi lý do mẹ ông ấy không  đồng ý nên ông ấy không cưới!

Ông Tùng chửi:

- Mẹ kiếp! "Lý do" với "Lý trấu". Ông Tùng hỏi tiếp:

- Còn cái tay mặc áo dài cỏ úa?

- Ông ấy yêu cô con, yêu lắm ông ạ, năm nào ông ấy cũng đến cho con đủ thứ quần áo, giấy bút, sách vở....

- Còn cái tay mặc quần bò?

- Đó là bạn của cô con!

Cái Thùy đi rồi, ông Tùng rót rượu.

Ông Tùng gọi:

- Ngừ! Sang đây tao nói câu chuyện!

Cô Ngừ ve vẩy đi sang quán ông Tùng. Ông Tùng phán:

- Mày vào bảo cái Thùy, giữ nguyên máy điện thoại. Giữ nguyên cái ghi âm có lời cô Kiển.

Cô Ngừ ngước "đôi mắt chì than" bối rối nhìn ông Tùng. Ông Tùng hét:

- Ngu! Còn cái bóng cô Kiển, còn kẻ đến! Mày bán được hoa, tao bán được rượu! Hiểu không?

Huế 5/2000
(Trại sáng tác tạp chí Sông Hương)
T.Q
(137-07-00)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN THỊ ẤM

    Một lần tôi quá bộ đến nhà một viên bác sĩ. Ông vốn là bạn cũ, nay làm việc tại một bệnh viện lớn trong thành phố. Ông kể một câu chuyện như sau:

  • BẠCH LÊ QUANG

    1.
    Trà nương Nguyên Xuân nhìn xa, nhìn thật xa, nơi có mấy dặm sơn khê mây phủ... Nắng chiều phủ bóng mảnh vườn hong hanh mùi hương Nguyệt Quế sau mưa, sau những dòng tuế nguyệt thênh thang ở xứ này, hai mùa mưa và nắng.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1.
    “Từ khi tôi được sinh ra”.

  • LÊ THỊ KIM SƠN

    Những đầm đìa sương gió đó nào ai biết cho chăng? Mà có biết cũng chả để làm gì, bởi tự ta hiểu, tự dòng sông và chiếc đò này hiểu.


  • HOÀNG THU PHỐ

  • TỐNG PHÚ SA

    Bây giờ lão nằm đó, thiêm thiếp trên tấm phản bằng bìa của những cây xoan mà lão tự đóng bằng chiếc dao cùn gỉ. Tấm thân gầy trơ xương dán bẹp xuống manh chiếu cói đã rách bươm.

  • THANH TÙNG

    Thân yêu tặng đồng đội nhân kỷ niệm 50 năm ngày thành lập Sư đoàn

  • LÊ MINH PHONG

    Thêm một lần nữa những người đàn ông đó lại đến nhà. Họ nói với tôi về tình yêu, về lòng trắc ẩn và về những sự vụ nằm ngoài tầm kiểm soát của lý  trí.

  • SƯƠNG NGUYỆT MINH

    Ngõ phố nhỏ lòng vòng, chật hẹp. Miên vừa ép xe đạp Thống Nhất vào bên tường nhà ẩm ướt rêu xanh mọc tránh một ông ba Tầu gánh hàng tào phớ thì lại đụng phải chị gánh hàng hoa bán rong.

  • ĐẶNG THÙY TIÊN

    Tôi nhẹ nhàng lách cửa đi vào. Giờ này hẳn Ngài1 đã đi nằm. Tôi phải cố gắng nhất có thể để không làm phiền Ngài trong lúc nghỉ ngơi.

  • VIỆT HÙNG

    Bây giờ thì ở Việt Nam đã có "Đài hóa thân hoàn vũ" (nói đơn giản là lò thiêu những xác chết).

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    - Thôi, hai bà cháu về đi không mưa ướt hết!

  • CÁT LÂM

    1.Về thôi mẹ ơi, nơi đây đã chẳng còn gì ngoài đống đổ nát nữa rồi. Về với gió Hồ Tây để nghe lồng lộng trong buổi mùa đông như mẹ kể. Về với đàn sâm cầm nhởn nha mặt nước. Chẳng có gì cho mình cả, chỉ trừ có nỗi dằn vặt mỗi ngày một nhiều hơn. Về thôi mẹ ơi, về với bà ngoại, ông ngoại, để một lần con được biết mình vẫn còn có họ hàng, có quê hương.

  • NGUYỄN ANH NHẬT

    Trong Thế chiến thứ hai, một đội quân điện thính viên có nhiệm vụ nghe ngóng điện đài của đối phương luân phiên nhau hàng ngày trời.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Những người già bảo chúng tôi ở Ái Tử có nhiều ma, ngày xưa chiến trận diễn ra liên miên, nhiều người bị chết mất thây. Những cuộn cát xoáy do gió cuốn lên mỗi lần mù mịt là ma đi kiếm ăn.

  • PHƯƠNG HÀ

    Thằng Mạnh lẹ làng cắt quả bí đao đang lủng lẳng trên giàn. Nó nheo mắt lại vì nắng, trán lấm tấm mồ hôi.

  • VIỆT HÙNG

    Chàng cho rằng mọi việc cũng chỉ tại những chiếc đồng hồ quay ngược.

  • VŨ NGỌC GIAO

    Năm Luyến lên sáu tuổi cả nhà phát hiện nàng bị bệnh mộng du.
    Cứ vào quãng gà gáy canh hai Luyến lại bật dậy vén màn, mở cửa lững thững đi ra vườn.

  • LÊ VI THỦY

    Đêm.
    Tiếng nhạc vũ trường khiến gã quay cuồng. Chai Armagnac vơi dần. Những cái ly được nâng lên hạ xuống cùng với tiếng cười rôm rả. 

  • NGUYỄN QUANG HÀ

    Ngay cả ở đất Cố Đô, không mấy ai biết ở chân núi Ngũ Tây có một vườn mai vàng. Chủ vườn mai ấy là hai cha con ông già mù.