Giọt nước

10:00 07/11/2008
HẢI THIGiọt nước - đó là tên để phân biệt tôi và hàng tỉ tỉ bạn bè xung quanh cũng giống tôi như... hai giọt nước!  Nơi đáy sâu này, bóng tối luôn trùm lấy tôi, đến mức tôi nghĩ chính mình là bóng tối. Tôi không thấy bất cứ thứ gì, ngay cả hình dạng của mình...

Tôi cần mẫn lượn quanh các vách đá ngầm, chơi trò hải lưu để giao lưu và giết thời gian, cố gắng mở ra cho mình một không gian mới. Nhưng bóng tối vẫn phủ lấy tôi, trùm kín không gian quanh tôi bằng một tấm lụa màu thăm thẳm. Cuộc đời tôi ắt sẽ là như vậy, mãi mãi như vậy, năm này qua năm khác, làm mòn các vách đá nếu không có một ngày...
Một ngày, tôi cảm thấy sự rung động dữ dội chẳng biết từ đâu. Tôi bị cuốn lấy, bị tung lên, rồi cơ thể tôi được một cảm giác ấm áp mơn man khắp. Bóng tối bỗng dưng tách ra, chìm xuống và tôi thì lại nổi lên. Không gian bừng sáng! Tôi đang ở đâu đây? Không gian quanh tôi bây giờ là một màu xanh tít tắp, rộng tưởng chừng vô hạn. Một cơn địa chấn dữ dội đã nhồi lên làm dâng những đợt sóng từ lòng đại dương, tôi đã theo đó mà lên đến đây: mặt biển! Ánh sáng Mặt Trời rọi xuyên qua người tôi, tôi lạ lẫm trước sự thật rằng tôi lung linh và... trong suốt! Không chỉ có tôi, bạn bè tôi cũng trong suốt lung linh...

Ngỡ ngàng nhanh chóng qua đi, chúng tôi nhận ra nhau, biết mình có thể rời nhau khi tung bọt trên mặt nước (chớ không chỉ có quện lấy nhau thành một khối như dưới đáy sâu kia). Chúng tôi đùa giỡn, cười xôn xao, nhấp nhô đủ kiểu.
Rồi đến một ngày, những sợi tơ vàng óng của Mặt Trời không còn buông rũ mềm mại bên chúng tôi, chúng bỗng quấn lấy chúng tôi bằng những vòng dây bỏng rát. Tôi thấy mình nhẹ dần đi, bị nhấc bổng lên không trung bằng hàng ngàn sợi tơ vàng khó chịu. Bạn bè tôi cũng vậy, chúng tôi ngưng cười đùa, bị tách dần khỏi bề mặt đại dương. Bác gió bảo chúng tôi đang ở trong tình trạng mà con người gọi là sự bốc hơi, không có gì lo lắng. Tuy vậy, những sợi tơ mỏng mảnh ấy cứ thít vào tôi như châm đốt, tôi bị kéo vút lên một gian mênh mông khác còn rộng và thăm thẳm hơn cả đại dương Ở đó, chúng tôi được tụ lại thành từng đám, được thay chiếc áo mới màu trắng khói. Chúng tôi tiếp tục được bác gió đưa đi cao hơn và xa hơn, vạn vật dường như thu nhỏ lại và ngày càng lạ lẫm. Màu xanh của biển lùi dần về phía xa, nhường chỗ cho hàng trăm thứ sắc màu rối rắm khác. Tôi nghe tiếng thì thầm từ bác Gió: “Rồi đây, các cháu sẽ trở thành những hạt mưa, xoa dịu cái nóng oi bức mà Mặt Trời đã đổ lên thành phố. Con người dưới những toà nhà kia mong các cháu lắm đấy! Các cháu sẽ rất hữu ích!” Có tiếng thì thầm khác cất lên từ màu trắng khói: “Cháu đã rơi vào thành phố một lần, một cô bé đã hứng lấy cháu rồi xoa cháu vào má.” “Những cô cậu học trò đã reo vui khi nghe chúng cháu té lộp bộp trên mái tôn của các lớp học, những cánh hoa phượng được chúng cháu rửa trôi sạch bụi, nở tươi đỏ chói.” Một cảm giác sung sướng tràn vào tôi... Vậy là tôi sẽ mang niềm vui đến cho con người. Họ sẽ đón tôi như từng đón các bạn tôi, sẽ hứng lấy tôi xoa lên trên má, và tôi bỗng tò mò cái cảm giác té lên mái tôn.

Chiếc áo trên người chúng tôi chuyển dần sang màu xám, tôi thấy mình nặng dần, nặng dần... rồi... rơi xuống! Chiếc áo xám xịt lạnh lẽo trượt khỏi tôi, tôi quay lại với màu áo nguyên thủy của mình - long lanh và trong suốt. Tôi sà xuống con đường tấp nập, háo hức chờ một bàn tay... Tách! Tôi đáp xuống một bề mặt trơn trượt, lạnh lẽo và bóng nhoáng. Tôi ra sức níu lại nhưng bề mặt lạ kia không cho. Bàn tay đâu? Bàn tay con người đâu? Sao không giữ tôi lại như đã hứng lấy bạn tôi? Con người không cần tôi sao? Sao tôi không nghe tiếng reo vui, không thấy những ánh mắt trong veo bừng sáng? Tôi tuột khỏi tấm áo mưa mà con người đã nhanh chóng trùm lên vội vã khi nhác thấy tôi.  Tôi nặng nề rơi xuống mặt đường. lủi thủi bò về một chỗ thấp.

Tôi cùng một vài người bạn khác tụ lại thành một vũng nước đọng nằm bên lề đường. Không ai chú ý đến tôi, họ giẫm đạp lên chúng tôi khiến chúng tôi vỡ ra tung tóe. Đêm về, người lao công với cây chổi tre quét chúng tôi xuống một không gian ẩm ướt, u tối. Tôi lại không thể nhìn thấy các bạn tôi. Một cảm giác khó chịu bởi cơ thể tôi bây giờ lợn cợn, đen ngòm và bốc mùi hôi thối. Bóng tối ở đây còn tệ hơn bóng tối nơi đáy đại dương... Cũng lạnh lẽo, cô đơn nhưng còn thêm sự mơ hồ tủi phận. Tôi dật dờ trong một đường cống dài đen ngòm. Bạn bè xung quanh, tôi biết họ tồn tại đấy nhưng tất cả đều lặng ngắt. Chúng tôi im lặng, thu mình trong chiếc áo đen giữa không gian chật hẹp.

Rồi cuối cùng, chúng tôi cũng đổ ra một con kênh nhỏ chảy luồn trong  thành phố. Ánh sáng! Tôi lại tìm thấy ánh sáng! Tôi háo hức chờ đợi những sợi tơ vàng óng quấn lấy tôi, tuy thít chặt, bỏng rát vào cơ thể tôi nhưng lại có khả năng nhấc tôi  ra khỏi chốn này. Tôi sẽ hỏi bác Gió can cớ tại vì sao... Nhưng, Mặt Trời cũng bỏ mặc tôi, không một sợi tơ vàng nào được ông thả xuống giữa hai dãy nhà cao vút. Cỏ dại hai bên đuờng dường như nhăn lại khi chúng tôi trôi ngang qua, chúng rạp người ra phía sau tránh chúng tôi... Con người càng tàn nhẫn hơn, họ cau mày khi ngửi thấy mùi hôi bốc lên từ cơ thể tôi trong khi chính họ lại là những “nhà may đại tài” khi dệt cho chúng tôi màu đen và mùi hôi thối ấy. Tôi ấm ức trước những bước chân vội vã, những cái thở hắt khi họ bắt gặp tôi.

Chúng tôi len lỏi ra khỏi thành phố, đổ vào sông rồi sông đưa chúng tôi ra biển. Chiếc áo đen trên người tôi phai dần, mùi hôi cũng nhạt đi nhưng tôi vẫn cảm thấy mình dơ bẩn. Những giọt nước trong veo khác ngoài sông đã buộc phải san sẻ với tôi màu áo đen và mùi hôi thối. Tôi cảm nhận được sự khó chịu ngay từ những giọt nước giống hệt tôi trước đây khi phải quyện vào tôi, tan vào tôi, chia cho tôi chiếc áo long lanh trong suốt. Bóng tối trong đường cống dường như vẫn còn trùm kín lấy tôi.
Tôi đã tìm lại được cơ thể mình, tìm lại được ánh sáng, lại được ánh sáng quấn lấy và đưa lên cao, tiếp tục được khoác lên mình chiếc áo bông trắng khói... Nhưng... thế thì sao..? Tôi sẽ tiếp tục cuộc đời mình trong đường cống, lênh đênh trên con kênh để rồi tiếp tục hứng lấy những cái nhìn khinh bỉ?

Lần này, bác Gió không đưa chúng tôi vào thành phố. Tôi nhìn thấy màu xanh của rừng dần bao phủ khắp mặt đất. Những ngọn cây giương mắt lá nhìn lên. Dẫu không có sự  hiện diện của con người, nhưng tôi không muốn kỳ vọng vào bất cứ điều gì nữa, bóng tối trong đường cống vẫn ám ảnh tôi... Hơn bao giờ hết, tôi thiết tha trở về với đáy nước sâu, tôi không muốn một lần nữa phải đối mặt với sự thất vọng. Nhưng đã quá trễ... Chiếc áo của tôi xám lại, tôi thấy mình nặng dần... Nặng quá! Cả tinh thần lẫn thể xác...
Chúng tôi va vào một đám mây khác, cũng nặng trĩu, xám xịt. Một ánh chớp lóe lên cùng tiếng nổ vang rền hắt chúng tôi rơi xuống. Chiếc áo xám lại một lần nữa trượt khỏi tôi. Màu xanh của rừng như ập lấy tôi... Tách! Lại một bề mặt nhẵn bóng! Tôi không buồn níu kéo, mặc bề mặt lạnh lẽo, vô tri kia đẩy mình rơi xuống một khoảng không khác. Tôi rồi sẽ tiếp tục là một phần của vũng nước đọng thôi. Hình ảnh đường cống tối tăm, đen hun hút lại sẽ hiện ra...

Nhưng mọi chuyện xảy ra lại hoàn toàn không giống như tôi nghĩ. Tôi được tiếp nhận! Tôi thấy mình đang được một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy. Đất với vòng tay mênh mông dịu hiền đang làm ấm cơ thể buốt giá của tôi, thì thầm với tôi lời cảm ơn mềm mại. Tôi sung sướng ngấm mình vào đất. Bóng tối lại bao trùm nhưng hoàn toàn không lạnh lẽo, cô đơn như bóng tối nơi đáy đại dương; không u uất, tanh hôi như bóng tối trong đường cống của chốn phố phường. Nó ấm áp, mềm mại. Nằm trong vòng tay của đất, tôi thấy mình thực sự hiện hữu. Sau một thời gian dài được lớp đất sỏi thanh lọc, tôi tí tách rơi vào một mạch nước ngầm. Từ đó, tôi với chiếc áo tinh khiết hòa mình vào dòng chảy của suối, uốn lượn điệu đàng qua những tán cây. Mặt Trời rải lên thân tôi những hạt vàng lấp lánh. Tôi hài lòng với chiếc áo mới xinh đẹp của mình, cười róc rách với bạn bè trong hương rừng dịu mát. Khoảng thời gian đẹp đẽ ấy nhanh chóng qua đi. Chúng tôi rời rừng sâu, qua nhiều thác ghềnh, chảy xuống vùng đồng bằng rộng lớn. Cây cối bắt đầu thưa thớt. Từ  lúc nào áo tôi dần nhuộm đỏ sắc phù sa.

Tôi đã rẽ vào một con mương người ta đào để dẫn nước vào ruộng lúa. Nằm sóng sánh trên mặt đất, tôi kể hết cho đất nghe về những chuyến hành trình của tôi, về bóng tối ban sơ nơi đáy sâu, bóng tối và mùi hôi trong đường cống... Tôi hỏi đất về chuyện lần trước trong rừng, sao đất cảm ơn tôi. Đất điềm đạm nói: “Nhờ có các con, sự sống trên hành tinh này mới tồn tại”.
Thời gian trôi qua, tôi đã ngủ một giấc ngon lành bình yên trong màu xanh đồng ruộng, bất ngờ một buổi sáng thức giấc, tôi chợt nhận ra mình nằm trong một chiếc vỏ màu xanh, tôi lắng nghe hương thơm mộc mạc đang thoảng lên từ chính bản thân mình. Tôi không còn là giọt nước long lanh, trong suốt ngày nào, tôi hôm nay ngọt ngào, thơm bùi màu trắng sữa. Lời của đất như vẫn còn văng vẳng đâu đây, giữa bốn bề vỏ trấu “...con sẽ là một phần của hạt lúa...”

Rồi tôi sẽ cần đến những giọt nước bạn bè để hạt lúa có thể trở thành hạt cơm thơm trắng trước ánh mắt vui vẻ của một gia đình. Hoặc cũng có thể sẽ trở thành một mầm mạ non xanh đầm chân trong đất và xung quanh là nước... là các bạn bè xưa.
Tôi là giọt nước. Tôi đến từ đại dương xanh và mặn. Tôi đã qua những tháng ngày tối và sáng; tôi đã từng có lúc bị đen và hôi; rồi tôi đã trở thành trắng và thơm phức. Nhưng rốt lại, tinh khiết mới thực sự là bản thể của tôi. 
                   H.T

(nguồn: TCSH số 216 - 02 - 2007)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • LTS: “Vua lũ đồ chơi” là tập sách tuyển chọn những tác phẩm Văn, thơ và tranh về đề tài thiếu nhi do nhà xuất bản Thuận Hóa ấn hành vào đầu năm nay. Công trình này là kết quả của "cuộc vận động sáng tác văn học vì tuổi thơ" do Hội Văn học nghệ thuật, Ủy ban bảo vệ và chăm sóc trẻ em, Sở Giáo dục đào tạo, Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh Thừa Thiên Huế và Nhà thiếu nhi Huế phối hợp tổ chức.Những tác phẩm trong tập sách bao gồm cả thiếu nhi và người lớn cùng sáng tác và cũng đã công bố rải rác đây đó, kẻ cả trên TCSH. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một số tác phẩm trong tập sách này.

  • LÊ THỊ HOÀI NAMHiện nay, cùng với sự lớn mạnh không ngừng của nền Văn học thiếu nhi thế giới, Văn học trẻ em Việt Nam đã có những bước phát triển vượt bậc với sự góp mặt của nhiều cây bút đầy triển vọng và những tác phẩm được trẻ em đón đợi và tìm đọc.

  • Khi tôi chuẩn bị lái xe ra khỏi nhà thì thằng con trai tôi xuất hiện trước xe.Với gương mặt rạng ngời, nó bảo: “Ba ơi, con có cái này cho ba này!”. “Gì thế con”, tôi hỏi lại, giọng hơi bực vì sắp trễ giờ. Thằng bé xoè đôi bàn tay và chỉ cho tôi những thứ tuyệt vời nhất trong trí tưởng tượng của một đưa bé 5 tuổi. “Tự con tìm thấy đấy!”.

  • Đỗ Hoàng Hạnh - Nguyễn Loan -  Trần Thị Thu Huề - Phạm Minh Giang

  • DƯƠNG THỊ HIỀN“Vườn nhà ngoại có giàn trầu to nhất làng”. Hồi bé tôi vẫn thường chạy cùng xóm chỉ để khoe như thế. Mà giàn trầu ấy cũng rộng thật. Sau hiên nhà ngoằn ngoèo không biết bao nhiêu là thân trầu chen chúc, cố bám vào tường, vào cọc rào ngoại dựng sẵn. Trầu ra lá quanh năm, bất chấp cả cái nắng hanh hao của đất miền Trung cằn cõi hay cái giá lạnh của mùa đông. Nhất là sau cơn mưa, những ngọn trầu đâm lên tua tủa, vươn mãi tít tận mái ngói của dãy nhà 3 gian. Thân trầu yếu ớt, mảnh dẻ cứ đan cài, quyện chặt vào nhau hiển hiện sự gắn bó làm ánh lên sắc xanh mơn mởn của sự sống bất diệt.

  • TIỂU NGỌCTrong các câu chuyện đã được học, đã được đọc, em thích nhất câu chuyện Con cá thông minh nói về tình thương con của mẹ cá, cũng là của những người mẹ trên thế gian này.

  • ĐƯỜNG XUÂN SỬ

  • DƯƠNG THỊ HIỀNNó là Hựu, Hựu què. Bọn trẻ con trong xóm gọi nó thế. Từ lúc sinh ra bàn chân trái của nó đã bị teo lại và tay trái cũng chỉ có 4 ngón. Đó là di chứng của chất độc da cam bố nó mang từ chiến trường về. Bọn bạn cùng lứa không chơi với nó, bọn chúng luôn đùa nó một cách cay độc: Què ơi! “Quái vật tụi bay ơi”...

  • Gắp...! - Kể vấn - Chợ điếc

  • Ngoắc mưa - Ốc luộc đi thi... !

  • BÍCH THÚYHai chị em Thanh và Huyền là con song sinh của một nhà doanh nghiệp nhỏ ở cuối phố. Cả hai cùng học một lớp, ngoài giờ đến trường, bố mẹ còn thuê gia sư về ở dạy kèm trong nhà. Thanh học kém môn toán. Huyền học kém môn văn. Cô giáo thường nhắc nhở "gắng lên, chăm vào, ai cũng có thể học được như nhau cơ mà". Nhờ đó, dần dần em nào cũng làm bài tốt và được cô giáo cho điểm bằng nhau cả.

  • LTS: Trong cuộc thi 2001 - 2003 của Tạp chí Sông Hương, Toà soạn nhận được một chùm thơ viết cho thiếu nhi theo thể đồng dao, khá độc đáo. Chùm thơ đã lọt qua vòng sơ khảo. Sông Hương xin dành trang thiếu nhi để giới thiệu chùm thơ như một sự khuyến khích đề tài.

  • Men lá - Vội mùa - Tùng dinh phá cỗ

  • LÊ MỸ Ý( Đọc tập thơ “Bên con” – NXB Hội Nhà văn 2002)

  • NGỌC THANHÔng bà ngoại đặt tên cho con chó Phú Quốc là Carôn, vì nó hay nhảy múa rộn ràng khi tha các đồ vật trong nhà, lúc nó còn nhỏ xíu. Lớn lên một chút, nó quên nhảy múa mà lại khoái nghe âm nhạc, mỗi khi bé Hương Lan ngồi vào đàn piano.

  • NGUYỄN HỮU TẤN(Lớp 9 - Trường THCS Huỳnh Thúc Kháng)LTS: Trại sáng tác văn thơ thiếu nhi 2006, do Nhà Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội LHVHNT, Hội Nhà văn TT.Huế tổ chức đã khép lại. Hai mươi tám tác phẩm từ một vụ mùa non tơ đã phản ánh một phần thế giới thơ trẻ, hồn nhiên nhưng cũng rất người lớn của các em. Nhân Trung Thu 2006, Tạp chí Sông Hương trân trọng giới thiệu những quả bói đầu mùa.

  • TRƯƠNG THỊ MỘNG CẨMChiếu sáng suốt ngày mặt trời mỏiÂm thầm xuống núi chẳng buồn than,Nghiêng nghiêng hàng cây vài sợi nắngPhảng phất theo chân bước mẹ về.

  • ĐINH NGỌC HOA HỒNG   Một tháng trở về sau, thời tiết ở đây bắt đầu nóng nực, một lần bỗng nhiên  thằng cu Ti lôi từ trong túi áo gió của mẹ, mà những lúc trời trở lạnh cu Ti thường hay dùng làm áo bành tô, ra một cái đồng hồ.

  • Nguyễn Trương Khánh Thi - Trần Lan Vinh - Mai Hoàng Hanh

  • NGUYỄN VĂN HOA Ngày xửa ngày xưa chưa có sông Thiên Đức chỉ có sông Nhật Đức, Nguyệt Đức và Minh Đức hợp lưu với sông Thái Bình, mãi đến đời nhà Lý mới đào thêm sông Thiên Đức nối sông Hồng với Sông Thái Bình. Thượng nguồn các dòng sông này trên dãy núi Cai Kinh và dãy núi Yên Tử với rừng núi chập chùng, hổ báo còn nhởn nhơ  ngay quanh  nương rẫy của người.