Giàn trầu của ngoại

09:26 13/07/2009
DƯƠNG THỊ HIỀN“Vườn nhà ngoại có giàn trầu to nhất làng”. Hồi bé tôi vẫn thường chạy cùng xóm chỉ để khoe như thế. Mà giàn trầu ấy cũng rộng thật. Sau hiên nhà ngoằn ngoèo không biết bao nhiêu là thân trầu chen chúc, cố bám vào tường, vào cọc rào ngoại dựng sẵn. Trầu ra lá quanh năm, bất chấp cả cái nắng hanh hao của đất miền Trung cằn cõi hay cái giá lạnh của mùa đông. Nhất là sau cơn mưa, những ngọn trầu đâm lên tua tủa, vươn mãi tít tận mái ngói của dãy nhà 3 gian. Thân trầu yếu ớt, mảnh dẻ cứ đan cài, quyện chặt vào nhau hiển hiện sự gắn bó làm ánh lên sắc xanh mơn mởn của sự sống bất diệt.

(Ảnh: Internet)

4 tuổi tôi lũn cũn và nhỏ như cái nấm luôn chạy trước đón đường ngoại mỗi lần ngoại ra hái trầu. Ngoại đi sau, lọ mọ chống gậy, tay cắp thúng bước chậm rãi. Ngoại hái mãi đến lúc hai đầu ngón trỏ xám ngắt, sưng phồng lên mới thôi. Ngoại bảo phải hái để trầu ra nhiều hơn, nhanh hơn. Hái rồi ngoại lấy lá chuối khô cuốn thành từng liền một đem bán hoặc biếu mấy ông bà trong xóm. Có hôm thấy môi ngoại đỏ giống y mấy cô diễn viên tôi cười như nắc nẻ: “Lêu lêu, ngoại già mà còn điệu quá, tô son đỏ chót kìa”. Ngoại bụm miệng cười cốc vào đầu tôi: “Cha bố mi! Ngoại ăn trầu thì đỏ chứ tô với trét cấy chi”. Tôi đứng ngẩn tò te một lúc rồi như sực hiểu. Tôi chạy vượt vòng quanh giàn trầu tìm lá nào to xanh nhất cho vào miệng nhai ngấu nghiến để có môi đỏ. Nhưng lá trầu cay quá, lại có mùi hắc làm tôi khóc ré lên . Lưỡi tôi nóng ran, rát bỏng. Ngoại lấy nước cho tôi súc miệng rồi ngoại kéo tôi xuống gốc trầu kể cho tôi sự tích trầu cau, ngoại còn dạy tôi sống phải biết yêu thương anh em... Nhưng lúc ấy cái đầu ngây ngô và non nớt của tôi mới chỉ hiểu ra rằng: muốn có môi đỏ thì còn phải ăn thêm cau và vôi nữa.

Năm tôi học lớp 2 - ngoại ốm không ra hái trầu được, tôi rủ tụi bạn ra giàn trầu chơi cùng. Cứ giữa trưa khi cả nhà đã ngủ say tôi lại trốn ra vườn. Ở đấy bọn bạn đã chờ sẵn. Chúng tôi chạy cùng vườn tìm đủ loại lá rồi uốn thành đồ hàng để chơi: lá tre là tiền, lá trầu thành bát đĩa... “Ai mua cá nào” “Ai mua kẹo nào”. Mấy cái miệng cứ nheo nhéo như thế sau hiên nhà, cũng may không bị phát hiện. Chơi chán, chúng tôi dọn dẹp bãi chiến trường rồi lén lút trở về nhà vờ ngủ tiếp. Kết quả của những buổi trưa như thế là da tôi đen nhẻm, tóc khét lẹt mùi nắng.

Có hôm con Hoa bán hàng đắt quá làm bọn tôi hái mãi mà không đủ “tiền”. Tức quá cả bọn vào hùa chửi nó. Tiếng cãi nhau chí choé làm ngoại tỉnh giấc. Ngoại gượng dậy chống gậy ra vườn. Ngoại nhìn từng đứa vẻ nghiêm nghị. Chúng tôi mặt tái xanh, run bần bật. Nhưng ngoại không đánh, không mắng mà ôn tồn bảo: “Trưa nắng các cháu phải ngủ chứ. Mà hái trầu như thế nó đau lắm đó. Muốn chơi chiều mát hẵng ra”. Cả bọn thở phào nhẹ nhõm và cũng từ hôm đó ngoại khoẻ hẳn ra lại hái trầu, kể chuyện cổ tích cho bọn tôi.

Những năm học cấp hai, giàn trầu trở thành người bạn thân thiết của tôi. Cứ chiều chiều tôi lại ra đó mà suy nghĩ vẫn vơ. Tôi bắt đầu thắc mắc: “Tại sao lá trầu lại có hình trái tim? Phải chăng đó là sự vô tình hay sự sắp đặt của tạo hoá. Những trái tim xanh ngắt sưởi ấm tâm hồn anh em họ Cao trong cổ tích xa xưa.

Mùa xuân năm tôi 15 tuổi - ngoại mất giữa lúc trầu bắt đầu mơn mởn. Đám tang ngoại, tôi hái nhiều lá trầu thật xanh cùng với quả cau và vội đặt lên mộ ngoại với hy vọng ở nơi đất xa ấy miếng trầu sẽ sưởi ấm cho ngoại bớt lạnh lẽo, cô quạnh. Tôi về thành phố với bố mẹ nhưng giàn trầu và hình bóng ngoại sẽ mãi là ký ức tuổi thơ tôi.

Ngày giỗ ngoại, tôi trở về. Mảnh vườn nhỏ vắng bóng ngoại giờ tiêu điều, hiu hắt quá. Những lá trầu vàng đã rắc đầy lối đi xưa. Tôi cúi nhặt chiếc lá trầu rơi rụng, áp vào tai - Âm vang của ngày xưa từ đâu vọng về... Thấp thoáng trước mắt tôi hình ảnh con bé nghịch ngợm, tíu tít bên người bà đang móm mém nhai trầu...

Nước mắt tôi nhoè ướt hàng mi, cứ lăn mãi, lăn mãi. “Ngày xưa ơi! Giờ chỉ còn là kỉ niệm.

D.T.H
(179-180/01&02-04)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Trúc Thông - Quang Huy - Tuyết Nhung

  • Tuyết Nhung - Hương Giang - Thiệp Đáng

  • Cháu Hoàng Dạ Thi, sinh năm 1977. Những bài thơ của cháu do mẹ cháu ghi lại và đặt đầu đề. Xin giới thiệu một chùm thơ của cháu.

  • PHAN THỊ THANH NHÀNDÁN TEM

  • NGUYỄN ĐỨC TÙNGTôi mê ăn kem nhưng không được phép.

  • LTS: Là một nhạc sĩ gần như cả đời dành cho tâm hồn trẻ thơ, ngoài hàng trăm ca khúc, gần đây, Mai Xuân Hòa còn viết nhạc cảnh "Huyền thoại về anh Ngự Bình và Hương Giang" cho thiếu nhi.

  • VŨ LÊ THẢO CHI     Kính tặng thầy Vĩnh BáMười lăm tuổi, con tin rằng Bụt chỉ có ở trong chuyện cổ tích mẹ kể ngày xưa. Mười sáu tuổi con chợt nhận ra Bụt đang ở trước mắt mình...

  • Văn Lợi - Hải Vân - Trần Phương Trà - Tôn Nữ Như Ngân

  • HẢI VÂNSau một tuần trời lụt to, những ánh nắng yếu ớt chiếu xuống mọi vật, bừng lên một chút ấm cho mọi người. Rồi chiều xuống và bầu trời chìm vào bóng đêm, để rồi sáng hôm sau, một ngày mới bắt đầu.

  • Nguyễn Văn Phương - Phương Ly - Nguyễn Loan - Hoàng Hạ Miên

  • Giáng sinh 2009, Khách sạn Celadon Huế đã tổ chức cuộc thi vẽ tranh dành cho trẻ em thiệt thòi ở Trung tâm Thủy Xuân - Huế.

  • Nguyễn Trương Khánh Thi - Hồng Nhung

  • HẢI VÂNKhi tôi chào đời, Huế đã là một thành phố cổ kính xinh đẹp, với sông Hương, núi Ngự, với điện ngọc đền rồng, với lăng tẩm chùa chiền... Tất cả như tắm mát hồn người.

  • Phương Ly - Nguyễn Thị Thanh Viên

  • Người xưa có câu "Một đời người hai thời con nít". Nghĩa là người ta, khi tuổi về già, ai cũng phải (hoặc cũng được) "hoàn đồng" như thời con trẻ. Có lẽ yếu tố đặc trưng làm nên sự "đồng dạng nhân cách" phía hai đầu của một đời người là chất Anima cổ tích. Khi một nhà văn dành cả đời để viết và viết được truyện cổ tích cho trẻ con thì tâm hồn của họ hẳn nhiên không chỉ hai thời mà cả đời là "con nít". Nếu không có chất con nít ấy trong mình, trong chủ thể sáng tạo thì cảm xúc sẽ giả, giọng điệu sẽ già, sự viết sẽ trở nên kệch cỡm như kiểu "cưa sừng làm nghé".

  • HỒ BÍCHDưới gầm cầu phía chợ Trời có một cô bé độ tuổi niên thiếu, mặt đẹp như hoa nhưng bị tật nguyền đến trú ngụ ở đấy từ bao giờ. Nó bị bại liệt một chân nên không đi lại được mà phải bò hoặc lết. Có lẽ do vậy mà người ta thường gọi nó là Bé Lết.

  • Nguyễn Thành Ly - Cẩm Phương - Nguyễn Loan - Trần Tuấn

  • CAO THỊ THÚY HẰNGTrên một cành dẻ cao ở trong khu rừng nọ có một cái tổ chim nho nhỏ, xinh xinh được kết cẩn thận từ những cọng rơm vàng óng. Tại đấy, một chú chim non vừa mới mở mắt chào đời. Chú được mọi người gọi bằng một cái tên rất hay - chim Họa mi. Bác Họa mi chăm sóc chú chim nhỏ rất cẩn thận nên không bao lâu sau chú đã có thể bay nhảy thành thạo.

  • Vĩnh Nguyên - Huỳnh Phương Ly