NGUYỄN THỊ NAM
Minh họa: Nhím
Em quên cách tựa vào anh ra sao
Ngày hôm nay anh lặng lẽ quay về
khi chẳng còn đủ sức ồn ào mua vui cho người ta thêm nữa
những yêu chiều, nhún nhường trong lòng anh mệt lả
người ta chán anh, thay anh, phủi bỏ anh
Anh quay về vá víu nghĩa vợ chồng
sau những tháng ngày con em ròng rã khóc đêm đòi bố
khi bàn chân em, bờ vai em, con tim em đã học cách mạnh mẽ
em quên cách phải tựa vào anh ra sao
Em đã khóc nghiêng đêm ôm ngực trái thét gào
vẫn không hiểu vì sao giữa vạn người dưng mình tìm thấy
nhau thật khó
và ngày còn yêu cứ ngỡ
chỉ cái chết mới lìa xa
nhưng sao chỉ mới đi được một đoạn đường ngắn đã thấy nhạt
nhòa
chẳng còn nắm chặt tay nhau bước đi như đã thề non hẹn biển
thương nhớ gạt đi bạc tiền công danh lấn chiếm
trái tim anh đã chẳng còn chỗ cho em
Linh cảm đàn bà nhắc nhở một tín hiệu buồn
nhưng trái tim yếu mềm lại xúi dục đặt niềm tin thêm lần nữa
anh vẫn bỏ quên em thức trắng đêm đợi cửa
bỏ quên ngôi nhà cần hơi ấm đàn ông
Đã bao đêm em bóp nát ngực mình
chẳng thể bao biện quẩn quanh cho những lọc lừa dối trá
yêu thương vụn vỡ
anh đi
Ngày hôm nay anh lặng lẽ quay về
em chẳng đủ bao dung dang tay đón đợi
vết thương của em đã liền sẹo rồi xin anh đấy đừng cứa thêm
vết mới
em đã quên cách phải tựa vào anh ra sao!
(SHSDB25/06-2017)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê