Dòng sông của Huế trong thơ một ông Hoàng triều Nguyễn

14:31 26/04/2011
NGUYỄN PHƯỚC BẢO QUYẾNXưa nay, trong văn học nghệ thuật nói chung và thơ ca nói riêng, Huế được nói đến rất nhiều, nhất là với những người con của Huế trong đó có những hoàng tử của triều Nguyễn đặc biệt là các hoàng tử của triều vua Minh Mạng.

Nhà thơ tài hoa Tùng Thiện Vương - Nguyễn Phúc Miên Thẩm

Trong số những hoàng tử của vị vua này có hai người nổi tiếng thơ hay, được người đương thời vinh danh cùng với Nguyễn Văn Siêu và Cao Bá Quát qua hai vế đối:

“Văn như Siêu, Quát vô Tiền Hán/ Thi đáo Tùng, Tuy thất thịnh Đường.”

(Văn như Siêu, Quát mờ Tiền Hán/ Thơ đến Tùng, Tuy(1) vượt Thịnh Đường).
                                                            (Lê Nguyễn Lưu dịch)

Ở đây, chúng tôi muốn nói đến thơ của Tùng Thiện Vương Miên Thẩm, một trong hai vị hoàng tử đó. Thơ “ông hoàng Mười” Miên Thẩm hầu hết được viết bằng chữ Hán. Thơ ông viết về nhiều đề tài, chủ đề: Vịnh sử, tự thuật thân thế, tình anh em, tình bạn, cảnh sắc thiên nhiên…

Thiên nhiên là đề tài lớn xuyên suốt thơ chữ Hán dân tộc từ thời Lý, Trần, Lê cho đến thời Nguyễn. Có thể nói đề tài về thiên nhiên, qua nhiều thế kỷ, đã là một “phạm vi đời sống” được phản ánh trong thơ. Trong bài viết này chúng tôi xin nói về con sông Hương - một cảnh sắc thiên nhiên tiêu biểu của Huế - trong thơ Tùng Thiện Vương Miên Thẩm.

Với tình yêu thiên nhiên nói chung và con sông Hương của quê hương nói riêng, Tùng Thiện Vương Miên Thẩm đã viết nhiều về con sông đáng yêu này.  

Hình ảnh sông Hương, sau khi ra khỏi rừng già, trôi đi giữa những núi đồi, làng mạc bát ngát tiếng gà quen thuộc dọc theo hai bên bờ hiện lên trong thơ Tùng Thiện Vương với vẻ đẹp đắm say lòng người. Đây, cảnh sắc sông Hương ở vùng Định Môn nơi có lăng Thiên Thọ của vua Gia Long được phong kín trong lòng những rừng thông u tịch với “ngàn non thẳm, bờ đá dài”; với “mây núi ôm ấp cây”; với “sương mờ phủ dòng sông buổi sáng” trông thật thanh bình êm ả:

Đêm trú ngàn non thẳm,/ Chống sào bờ đá dài.
Mây ngàn ôm nhánh rậm,/ Sông sớm nhả mù mai.(*)

(Dạ túc thiên sơn lý/ Cao xanh loạn thạch biên   
Chướng vân tình quyến thụ/ Giang nhật hiểu hư yên.)
                        (Thuyền về từ Định Môn - Định Môn qui châu)

Trong cảnh thanh bình êm ả ấy, hình ảnh người dân làng trong sinh hoạt thường ngày được nhà thơ nhận ra và miêu tả thật dung dị:

Thôn nữ thổi cành bách,/ Lão nông tưới ruộng khoai.(*)

(Ngư nữ xuy tùng diệp/ Thôn ông quán vụ điền.)
                        (Thuyền về từ Định Môn - Định Môn qui châu)

Một buổi chiều xuân, trên khúc sông ngang qua làng Hải Cát, một làng thuộc huyện Hương Trà xưa, dòng sông Hương hiện ra sâu thẳm, biếc xanh, lấp loáng dưới ánh nắng chiều lặng lờ trôi… Giữa cảnh sông nước thăm thẳm, mênh mang, êm ả; trong cảnh tịch mịch, hoang sơ của ngọn núi Ngọc Trản nơi toạ lạc điện Hòn Chén u sầm với núi cao, vực sâu, tác giả như say sưa nhìn ngắm:

Loáng biếc sông xuân lút nửa sào,/ Chèo thuyền đến chỗ sóng êm xao.
Bờ sông cát lở năm năm đổi,/ Dáng núi chiều tà chốn chốn cao.
Đường xóm khói mây che kín mít,/ Đền thiêng lễ vật thấy dồi dào…(*)

(Xuân thuỷ như du lục bán cao,/ Thôi bồng vạn lý tĩnh ba đào.  
Sa băng ngạn thế niên niên cải,/ Nhật lạc sơn dung xứ xứ cao.   
Thôn kính vân yên thâm tịch lịch,/ Linh từ trở đậu túc huân cao.  
        (Ngắm cảnh buổi chiều bên sông làng Hải Cát - Hải Cát giang thứ vãn vọng)

Cũng trong buổi chiều, một lần dạo thuyền qua đoạn Nguyệt Biều, một làng ở phía hữu ngạn, đối diện với chùa Thiên Mụ ở bờ bên kia, ngồi trong thuyền nhìn ra qua mui thuyền, cảnh sông Hương với “những cánh chuồn chuồn nhỏ bay lung tung”; với “ráng trời pha đỏ mặt nước”; với “dãy núi dựng đứng đầu sông như tiếp giáp với con thuyền xanh”… trông rất đẹp, một vẻ đẹp thật đặc sắc của sông nước Hương giang:

Liệng lung tung những cánh chuồn đinh/ Ngắm bãi chiều sông nước dập dềnh.
Bảng lảng ráng trời pha nước đỏ,/ Trông như dãy núi giáp thuyền xanh…(*)

(Phiếm phiếm tiểu thanh linh/ Bồng song diếu vãn đinh     
Lạc hà diêu thủy xích/ Quần tiễu giáp thuyền thanh).
      (Chiều dạo thuyền ở Nguyệt Biều nhớ xứ sĩ họ Hoàng -
            Nguyệt Biều vãn phiếm hoài Hoàng xứ sĩ)

Rồi một đêm trăng bên bến sông dưới bóng trúc mát mẻ cũng ở Nguyệt Biều, nhà thơ buông thuyền trên dòng Hương giang mà nhìn trăng nước lung linh; mà cảm gió sông êm mát; mà nghe tiếng chuông chùa Thiên Mụ từng tiếng khua lên ngân vang, đồng vọng như xua tan những làn khói giữa không gian mờ ảo khói sương của bãi sông:

Thuyền neo bóng trúc giữa đêm thanh/ Trăng nước gió sông ngủ chẳng đành.
Thiên Mụ chuông lầu bên bến ấy,/ Dội vang tan khói bãi sông xanh.(*)

(Trúc âm lương xứ dạ đình thuyền,/ Thủy nguyệt giang phong vị nhẫn miên.
Cách ngạn chung lâu Thiên Mụ tự,/ Thanh thanh xao phá viễn đinh yên.)
            (Đêm đậu thuyền ở Nguyệt Biều - Dạ bạc Nguyệt Biều)

Bài thơ nhắc ta nhớ đến bài Phong kiều dạ bạc của Trương Kế thời Thịnh Đường:

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,/ Giang phong ngư hoả đối sầu miên.
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự,/ Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.

(Trăng tà tiếng quạ kêu sương,/ Lửa chài, cây bến, sầu vương giấc hồ.
 Thuyền ai đậu bến Cô Tô,/ Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn.)
                                                (Tản Đà dịch)

Hai bài thơ đều miêu tả bến sông, trăng sông, cây sông cùng với sương khói và tiếng chuông chùa ngân nga, đồng vọng… nhưng nếu như ở bài thơ của Trương Kế cảnh vật có vẻ im lìm, quạnh quẽ với ánh trăng tàn rụng, với tiếng quạ kêu sương, với những cây phong hiu hắt bên sông và nhất là với ngọn đèn dầu leo lét trong khoang thuyền toát lên cảm giác lạnh lẽo, đìu hiu lan toả một nỗi buồn khôn nguôi thì ở bài thơ của Tùng Thiện Vương cảnh vật có vẻ mát mẻ, êm ả toát lên tâm thế bình an với cảm thức say ngắm cảnh đêm nơi dòng sông quê nhà. Và đặc biệt là tiếng chuông trong hai bài thơ! Nếu như tiếng chuông trong thơ Trương Kế ngân nga đồng vọng rồi mất hút trong đêm trường nghe buồn đến tê tái thì tiếng chuông trong thơ Tùng Thiện Vương với âm ba vang động như xua tan sương khói trên bãi sông xa. Tiếng chuông trong thơ Tùng Thiện Vương Miên Thẩm như có sức sống hơn, có tác động tích cực hơn đối với cuộc sống và con người. Phải chăng nhà thơ muốn ẩn dụ một thông điệp nhân sinh với người đọc: Tiếng chuông chùa như có sức lay động, làm yên tĩnh tâm hồn, như xua tan những ưu tư, khổ lụy thế trần trong lòng con người?

Qua khỏi chùa Thiên Mụ xuôi về kinh thành Huế, dòng sông Hương còn chảy ngang qua một vùng đất rất nổi tiếng: Kim Long. Kim Long vốn là đất của xã Hà Khê xưa với những bãi, biền xanh biếc lúa ngô non, nơi trở thành thủ phủ chính của các chúa Nguyễn giai đoạn 1636 - 1687; về sau Hà Khê chia thành hai làng: Xuân Hòa và Kim Long (làng Kim Long nay đổi thành phường Kim Long thuộc thành phố Huế). Nơi đây phong cảnh hữu tình, cây trái trù phú và đặc biệt thiếu nữ ở đây đẹp nổi tiếng, đẹp làm say đắm cả những bậc vua chúa nhà Nguyễn. Chả thế mà trong dân gian đã truyền tụng câu ca dao:

Kim Long có gái mỹ miều,
Trẫm thương trẫm nhớ trẫm liều trẫm đi.

Kim Long nối liền với kinh thành Huế bằng cầu Bạch Hổ, cây cầu bắc qua sông Hộ Thành ở phía tây, chỗ cửa thông ra sông Hương. Đầu thế kỷ XX, khi Pháp xây cầu xe lửa bắc qua sông Hương trên cồn Giã Viên ngay gần đó và cho mang tên Bạch Hổ thì cầu này được đổi tên thành cầu Kim Long (cầu này nay đã được làm mới bằng bê tông). Kim Long với vị trí địa lý và lịch sử khá đặc biệt như thế cùng với sông Hương đã đi vào thơ Tùng Thiện Vương rất trữ tình và đầy chất thơ. Đây Kim Long trong một buổi chiều hè khi hoàng hôn sắp buông xuống:

Bên cầu Bạch Hổ cát bày ra,/ Xóm vắng Kim Long bóng ác tà.
Bãi khói khách kêu thuyền chuyển bến,/ Gác thơm chuông đổ nguyệt lồng hoa(*)

(Bạch Hổ kiều biên thiển thiển sa/ Kim Long hạng khẩu tịch dương tà.    
Yên đinh khách hoán thuyền di ngạn/ Hương các chung thôi nguyệt đáo hoa…)
               (Cùng bạn đi chơi Kim Long - Đồng hữu nhân du Kim Long)

Và Kim Long trong một đêm thu với trăng và sương khói phủ mờ mặt sông Hương khi Tùng Thiện Vương cùng bạn đi chơi đậu thuyền lại nơi đây:

Dương ba cô gái hát bên sông,/ Đường nhỏ cây xanh bóng tối trùm.
Quán rượu hỏi tìm đâu chẳng thấy,/ Nước sông khói phủ cát trăng lồng(*).

(Giang biên nhi nữ xướng Dương ba(2),/ Lục thụ âm trung thạch kính tà,  
Dục vấn tửu gia vô xứ mịch,/ Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa.)
                         (Đêm đậu thuyền ở Kim Long - Kim Long dạ bạc)

Một bài thơ tả cảnh đêm Kim Long và sông Hương về thu giàu sức gợi cảm. Khách đi thuyền ghé lại, bên sông có tiếng cô gái ca bài ca cung đình mang tên “Dương ba”, một con đường nhỏ lát đá với cây xanh âm u phủ đầy bóng tối, trên sông sương khói phủ kín cả một khoảng sông lạnh, ánh trăng sáng tỏa lồng vào bãi cát. Cảnh thi vị khiến khách muốn thù tạc với bạn vài chung nhưng không tìm đâu ra rượu, khách chỉ còn biết nhìn ngắm cảnh sông mông lung sương khói, cảnh đêm trường, khói phủ nước lạnh, trăng lồng bãi cát. Cảnh đêm sao mà đẹp mà nên thơ! 

Qua khỏi Kim Long xuôi về bến Phu Văn Lâu ngang qua trước lầu đài, cung điện, thành quách cổ kính của kinh thành Huế, sông Hương trôi lặng lờ, êm ả như một dải lụa dịu mềm, óng ả, biếc xanh nhất là sau cơn mưa vừa tạnh:

Sông Hương mưa tạnh biếc mông mênh,/ Cách bến cung vua lớp lớp quanh.
Liễu rũ sông quan nơi tượng tắm,/ Mây sà cửa khuyết chỗ rồng khoanh…(*)

(Hương giang vũ quá bích dung dung/ Cách ngạn lâu đài ngự khí trùng    
Liễu ấm quan hà tình tẩy tượng/ Vân thùy thiên khuyết trú bàn long…)
            (Nơi sông Hương vội gửi thư thăm một hai người bạn cũ -
             Hương giang tức mục phụng giản nhất nhị cố nhân) 

Nơi đây vào những đêm mùa xuân trong lành, khi vầng trăng hiện rõ trên nền trời, mặt nước lấp lánh ánh bạc, trong vắt, phản chiếu ánh trăng, vài chiếc thuyền câu di chuyển theo con nước, dòng sông Hương sáng lung linh giữa bóng đêm trông đẹp vô ngần:

Nước ánh bạc, trong vắt,/ Trăng thanh hiện sáng ngời.
Thuyền câu theo ngọn nước,/ Sông chảy chiếu trang đài.
Lấp loáng tan ngàn sóng,/ Mát trong át bến mai…(*)

(Diễm diễm ngấn hoằng tĩnh/ Trừng trừng ngọc cảnh khai
Tùy triều di điếu đỉnh/ Độ thủy chiếu trang đài
Quang toái thiên tằng lãng/ Thanh khi lưỡng ngạn mai 
                              (Trăng sông - Giang nguyệt)

Rời kinh thành cổ kính, qua khỏi cầu Trường Tiền, chợ Đông Ba, Đập Đá, sông Hương nhẹ nhàng lượn một vòng cong mềm mại “ôm lấy cồn Hến quanh năm mơ màng trong sương khói để rồi lưu luyến ra đi, xuôi về biển đông giữa màu xanh biếc của tre trúc và của những vườn cau vùng ngoại ô Vĩ Dạ…”. Ôi, dòng sông “dịu dàng và say đắm, (…) người mẹ phù sa của một vùng văn hoá xứ sở”!(3).

Và sẽ rất thiếu sót nếu nói đến sông Hương của Huế mà không nói đến những điệu dân ca trên sông nước Hương giang. Ai đã đến Huế, xưa cũng như nay, đều không khỏi nao lòng trước những làn điệu dân ca xứ Huế trong đó đặc sắc, sâu lắng, âm vang não nùng nhất là điệu hò mái nhì, mái đẩy đặc biệt là qua giọng ca dung dị, chân chất của những người chèo thuyền vang vọng khắp lưu vực sông Hương. Những người con của Huế, nhất là những người Huế xa quê, mỗi khi nghe giọng hò mái nhì, mái đẩy của Huế cất lên chắc hẳn không khỏi thấy một nỗi bồi hồi, xao xuyến dậy lên trong lòng giống như cảm nhận của Tùng Thiện Vương trong bài thơ sau đây:

Mái đẩy điệu buồn cứ vọng vang,/ Dư âm không dứt mãi xa loang.
Mang nhiều ý nghĩa màu xanh biển,/ Huống nữa lại ngân dưới ánh trăng(*)

(Ai nãi ngư nhân khúc/ Dư âm thính bất cùng      
Chính đa thương hải ý/ Huống tại nguyệt minh trung)
             (Đêm nghe khúc ca chèo thuyền - Dạ văn trạo ca)

Riêng tôi, không biết sao cứ mỗi lần đọc đến bài thơ trên đây của Tùng Thiện Vương lòng tôi lại nao nao như nhìn thấy hình ảnh những khách thương hồ, những ngư dân sống ngược xuôi trên sông Hương, rướn mình mềm mại đẩy mái chèo khua động ánh trăng trên dòng nước trong lấp loáng ngả sang màu xanh đen thăm thẳm dưới trời đêm… Tình quê lại dâng lên trong lòng tôi lai láng cùng trăng nước Hương giang với âm vang trong ký ức những câu thơ của Hàn Mặc Tử năm nào:

Gió theo lối gió mây đường mây/ Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó/ Có chở trăng về kịp tối nay?
                                        (Đây thôn Vĩ Dạ)

Chính trong giờ phút bồng bềnh giữa cõi thơ ấy, trong nỗi ru êm của hoài niệm, tôi như cảm nhận ra cái âm hưởng sâu thẳm của Huế.

Những vần thơ của Tùng Thiện Vương Miên Thẩm viết về dòng sông thơ mộng, dịu dàng và đắm say của Huế; tuy chỉ là một vài nét chấm phá nhưng cảnh sắc của sông Hương giữa lòng kinh thành Huế xưa cùng cuộc sống lao động bình dị của người dân nơi đây với nhiều sắc màu, nhiều dáng vẻ, nhiều âm thanh khác nhau cũng đã để lại những ấn tượng đẹp trong lòng người đọc. Tùng Thiện Vương quả đã biết khái quát hoá một cách đúng đắn, chính xác nên hình tượng cuộc sống lồng trong khung cảnh thiên nhiên đã trở nên sinh động mang ý nghĩa sức sống tinh thần của Huế xưa… Qua đó ta thấy Tùng Thiện Vương Miên Thẩm có một tình yêu thật sâu xa, thật hồn hậu đối với thiên nhiên và con người xứ Huế, đặc biệt là đối với những người dân lao động ở vùng quê nghèo của xứ Huế xưa. Ông thuộc rất ít nhà thơ chữ Hán trung đại đã miêu tả được vẻ đẹp và tinh thần nếp sống của người dân ở làng quê xứ sở. Từ lòng yêu quí, trân trọng vẻ đẹp bình dị của cuộc sống, ông đã đem được vẻ đẹp của thiên nhiên; của người dân làng với cuộc sống đời thường thanh đạm, yên lành vào trong thơ mình... Đó là những vần thơ mang tính nhân văn sâu sắc.

N.P.B.Q
(266/4-11)


----------
(*)Bản dịch thơ của tác giả.                                                            
(1) Tùng: Tức Tùng Thiện Vương Miên Thẩm (1819 - 1870), hoàng tử thứ 10;
Tuy: Tức Tuy Lý Vương Miên Trinh (1820 - 1897), hoàng tử thứ 11
(2)Nguyên là Bạch Dương hoa, tên bài hát trong cung tương truyền do Ngụy Thái hậu làm để nói lên nỗi thương nhớ người tình. Trong Cổ nhạc phủ có khúc Dương ba (Theo Lê Nguyễn Lưu -
Đường thi tuyển dịch - NXB Thuận Hóa Huế - 2007, trang 1389 và Ưng Trình & Bửu Dưỡng - Tùng Thiện Vương tiểu sử và thơ (3)văn - Kỷ niệm Đệ nhất bách chu niên - Huế - Saigon - 1970, trang 275 & 278).
Dẫn từ bút ký
Ai đã đặt tên cho dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc Tường.






Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • PHẠM THỊ ANH NGA

    Giới văn học nghệ thuật trong Nam ngoài Bắc cũng như những người từng là học trò của ông thường nói với nhau, tưởng như đùa nhưng lại rất thật, rằng đến Huế mà chưa ghé thăm ông thì coi như là chưa đến Huế, gì thì gì vẫn cứ... thiếu.

  • LÊ HUỲNH LÂM

    Văn chương như một món ăn tinh thần cho mọi người. Đối với những người đam mê, các tác phẩm văn chương như hơi thở, như máu thịt. Ngoài việc là món ăn tinh thần, văn chương như những con đường vươn ra dẫn dắt để nối kết, giao thoa giữa quốc gia này với quốc gia khác, giữa vùng miền văn hóa này với vùng miền văn hóa khác.

  • LÊ VĂN LÂN

    Trong phong trào đô thị Huế, từ phong trào hòa bình 1954 - 1955, phong trào Phật giáo ở Huế những năm 1963 - 1964 đến phong trào li khai ở Huế 1966, có một nhân vật khi nhắc đến hầu như ai cũng biết - đó là bác sĩ Lê Khắc Quyến, nguyên Giám đốc Bệnh viện Trung ương Huế, nguyên Khoa trưởng Đại học Y khoa Huế.

  • ĐỖ MINH ĐIỀN

    Ngày 01/10/2012, một tin vui không chỉ dành riêng cho Huế khi bộ Cửu vị thần công là 1 trong 30 hiện vật/nhóm hiện vật đã được công nhận là Bảo vật Quốc gia Việt Nam.

  • NGUYỄN MINH VỸ
                    Hồi ký

    Thú thật với các bạn Tạp chí Sông Hương và những ai cùng quê là trước Cách mạng Tháng 8-1945 tôi có phần nào "mặc cảm" vì cái gốc Thừa Thiên của mình.

  • LƯƠNG AN

    Vào đầu nửa sau thế kỷ 19, tại Phú Xuân (tức Huế bây giờ), giữa lúc tiếng tăm hai anh em Miên Thẩm và Miên Trinh đang lừng lẫy, một sự kiện bỗng thu hút sự chú ý của giới thơ kinh thành: sự xuất hiện gần như đồng thời của Tam Khanh(1), ba nhà thơ nữ người hoàng tộc, trong đó, Thúc Khanh được ca ngợi nhiều hơn cả.

  • (SHO) Tiến sĩ Lê văn Hảo quê ở Huế, con trai ông Lê Văn Tập - một đại phú gia ở miền Trung, du học Pháp (1953), đỗ Tiến sĩ Đệ Tam cấp ngành Dân tộc học (1961) tại Đại học Sorbonne, làm việc tại Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia Pháp (Centre national de la recherche scientifique) một thời gian rồi về nước (1965) giảng dạy Dân tộc học và Văn minh Việt Nam tại các Đại học Văn khòa Huế, Đại học Văn khoa Sài Gòn.

  • Có một người phụ nữ xứ Huế sinh sống và giảng dạy tại CHLB Đức nhưng luôn dành tình trang trọng chiếc áo dài Việt Nam. Bà là TS triết học Thái Kim Lan, với bà, áo dài làm nên một phần bản sắc vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam.

  • NGUYỄN HỒNG TRÂN

    Như chúng ta đã biết qua sách sử, cựu Hoàng đế Bảo Đại có 2 người vợ được hôn thú chính thức. Đó là bà Nguyễn Hữu Thị Lan (tức Nam Phương Hoàng hậu) và bà người Pháp là Monique Marie Eugene Baudot.

  • LÊ VĂN LÂN

    Những thập niên cuối thế kỷ XX, có một nhân vật lúc ẩn lúc hiện như rồng trong mây, như kình ngư giữa đại dương, có mặt ở các thời điểm lịch sử, có tác động đến phong trào giải phóng dân tộc ở Thừa Thiên Huế nói chung và phong trào đô thị Huế nói riêng.

  • PHAN THUẬN AN

    "Hôm nay, Ngài trở về trong lòng đất mẹ thân yêu, trở về giữa tất cả đồng bào con Hồng cháu Lạc, trở về bên núi Ngự, sông Hương...
    "Chúng ta thành kính cầu cho nhà vua đời đời yên nghỉ.
    "Lòng yêu nước của nhà vua còn sáng mãi với sử xanh".

  • NGUYỄN ĐẮC XUÂN

    LTS: Thời Pháp thuộc cũng như thời tạm chiếm, những “thượng khách” đến du lịch Huế thường được bà công chúa Lương Linh (con gái thứ 19 của vua Thành Thái và là em út của vua Duy Tân) hướng dẫn.

  • LÊ TIẾN DŨNG 

    Một ngày cuối thu tháng Mười năm 1965 tôi nghe qua Đài Tiếng nói Việt Nam một tin quan trọng: Hội Văn nghệ Giải phóng công bố Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Nguyễn Đình Chiểu.

  • ĐOÀN XANH 

    Nhà thơ, nhà báo Thúc Tề bị Pháp thủ tiêu khi mới 30 tuổi. Gần 50 năm sau, bí mật được phát lộ, Nhà nước đã truy tặng ông danh hiệu Liệt sĩ với bằng Tổ quốc ghi công.

  • Ở tuổi 75, nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân vẫn miệt mài bên chiếc máy tính để làm việc mỗi ngày. Ông luôn mang theo bên người một chiếc máy ghi âm, loại dùng bằng băng cassette, ông có thói quen ghi lại bất cứ buổi làm việc nào với các phóng viên báo, đài... Đón tôi trong con hẻm nhỏ dẫn vào ngôi nhà ở một quận gần trung tâm Sài Gòn, ông đội chiếc mũ kiểu Huế và những tiếng “răng, ni, nớ” rất Huế của ông mang lại cho tôi sự gần gũi để bắt đầu buổi trò chuyện.
                        Nhà văn ÁNH HƯỜNG (thực hiện)

  • Ngày 9/6/2014, nhà báo Nguyễn Khoa Bội Lan đã vĩnh biệt chúng ta, hưởng thượng thượng thọ 105 tuổi

  • Tôi lặng lẽ đi tìm về nhà "O Thương trống” mà trong lòng có cảm giác như một  đứa con đi xa lâu ngày trở về với mẹ để được nghe mẹ kể chuyện đời, chuyện nghề.

  • Có lẽ cho đến nay, ông Lê Văn Kinh là nghệ nhân làng nghề truyền thống lập nhiều kỷ lục nhất VN. Ông đã lập kỷ lục về bộ tranh thêu bài thơ "Cáo tật thị chúng” của Mãn Giác Thiền sư bằng 14 thứ tiếng. Tiếp đó là bộ Tâm kinh Bát Nhã Ba La Mật. Đầu tháng 5-2014 vừa qua, ông tiếp tục xác lập kỷ lục thứ ba, đó là thêu tay hai bài thơ "Tẩu lộ” và "Hoàng hôn”  -  hai bài thơ trong tập "Nhật ký trong tù” của Chủ tịch Hồ Chí Minh.

  • VÕ SƠN TRUNG

    Con người đó, là nhà văn, nhà văn hóa, nhà từ điển học Đào Đăng Vỹ cực kỳ nổi tiếng ở Huế từ những năm 1940. Ông sinh ngày 1 tháng 2 năm 1908 tại Huế, có tài liệu nói ông mất ngày 7/4/1987 tại California - Mỹ(1).

  • Cật tre được lựa từ rừng già, xung quanh lồng được chạm trổ tuồng tích như một bức tranh hoàn hảo… Những chiếc lồng chim như một tác phẩm nghệ thuật ấy có giá cả chục triệu đồng.