Đơn giản chỉ là sự vắng mặt

17:28 18/09/2009
ĐINH THỊ NHƯ THÚYĐã buồn trước cho những ngày chưa đếnnhững chia xa đang sum họpnhững mỏi mệt đang hân hoannhững bóng tối khuất lấp đang rực sángĐã nhìn thấy vết chémròng ròng máu đỏ tươi trên da thịtnhư nhìn thấy bước chân người hành khấtchậm rãi lê trên đường

Nhà thơ Đinh Thị Như Thúy - Ảnh: thotre.com

*
Nắng đã ấm như ngàn hơi thở
cây lá trong vườn mềm mại xanh
(Vườn là một phần của câu chuyện
những vòm cây là một phần quan trọng
những bông hoa là một phần quan trọng
và ánh trăng
và gió lạnh
và sương sớm
là những phần quan trọng khác
run rẩy sống động làm nên)
Và tiếng hát đã cất lên
những hoà âm vang dội suốt mùa dài
những ngọn lửa u mê
tung từng chùm ánh sáng
những bướm đêm lượn vòng theo ngọn khói
lượn vòng theo mùi hoa
mùi lá cây
mùi bụi đất
lượn vòng theo một nghi lễ bí ẩn
chưa kịp đặt tên
*
Đằng sau nhịp thở êm
đằng sau làn da ẩm
đằng sau mịn màng mạch máu chảy sôi
đang âm ỉ những gì không thể thấy
 
Những cơn đau không còn mơ hồ
những cơn đau cứ nhói lên nặng nề
như một nhắc nhớ
Còn bao nhiêu việc phải làm
còn bao nhiêu điều phải trải nghiệm
những hoa dại mới nẩy mầm
bài văn của con sai chính tả
một chiếc khăn quàng cổ đan dở dang
Còn bao tâm hồn muốn sẻ chia
còn bao cơn mưa muốn tràn ngập
Dự tính gì cho ngày mai
trong ngôi nhà nhiều im lặng
những đồ vật cũ ngân nga như chuông
kể về một đời sống cũ
*
Rồi sẽ là hiện thực (không xa lắm)
nơi kết thúc của mọi câu chuyện
(nơi những phần quan trọng [và không quan trọng]
rủ nhau về ngủ say trong cái chết)
chỉ sau bức tường ảo ảnh kia
Đơn giản như là sự vắng mặt
Có một người đi xa đã quên mất khu vườn
quên mất chiếc xích đu đang đong đưa nhịp chậm
dưới tàn vú sữa xanh nâu

(246/08-09)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang  - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh

  • LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng  chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.

  • Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương

  • Thanh Thảo - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Thị Hồng - Tạ Hữu Yên - Bảo Định Giang

  • Vương Kiều - Lê Đình Ty - Huệ Nguyên - Từ Nguyễn - Từ Dạ Linh - Hoàng Xuân Thảo - Đoàn Mạnh Phương

  • Tôn Phong - Nguyễn Thất Hanh - Bùi Tấn Xương - Trần Thị Ngọc Mai - Nguyễn Tuất

  • Trần Xuân An - Lý Hoài Xuân - Mai Nguyên - Trần Thị Huyền Trang - Trần Bá Đại Dương - Nguyễn Loan - Trần Thị Hiền - Đỗ Văn Khoái - Phùng Tấn Đông - Hồ Huệ - Tôn Lệ Thu Châu - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Phi Trinh - Việt Trác

  • Tế Hanh - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Khắc Mai - Tuyết Nga - Thái Ngọc San - Đặng Thị Kim Liên - Trần Vạn Giả - Huỳnh Duy

  • Lê Văn Ngăn - Nguyễn Xuân Thâm - Phan Lệ Dung - Bành Thanh Bần - Đào Duy Anh

  • HỒNG NHUChiếc tàu cau                        (Trích)

  • Minh Huệ - Xuân Quỳnh - Phương Thúy - Trần Thị Hiền - Trần Hải Sâm - Trần Khắc Tám - Hà Linh Chi - Mai Văn Hoan - Văn Tăng - Thiệp Đáng - Nguyễn Thành Phong - Hà Nhật

  • LTS: “Đi về sao chửa về đi” có lẽ là câu nhắn nhủ nhiều ý nghĩa nhất của Đào Tiềm vào cuối cuộc nhân sinh. Mười năm trước, ở tuổi bảy mươi, sau hơn 50 năm gắn bó với thơ ca, nhà thơ Tường Linh đã viết bài “Khúc ca quy ẩn” như lời từ giã đời thơ.