FAN TUẤN ANH
Tác giả Fan Tuấn Anh - Ảnh: vanvn.net
[if gte mso 9]> Đoản khúc số 88 Tặng Mina và Sophia Từ trên độ cao mấy ngàn mét giữa đỉnh trời Incheon ban đêm Tôi đã nhìn xuống Seoul đang bừng sáng với những con đường và tòa nhà lấp lánh sắc màu Một ma trận ánh sáng như những mạch máu khổng lồ đang tỏa ra từ thân thể của bóng đêm Tôi đã thu mình sợ hãi trước sự kì vĩ của cái đẹp Nơi anh chỉ có thể thấy em (chứ không thể hiểu hết được trái tim em) Nơi anh chỉ có thể lướt qua thế giới (chứ không thể đi vào lòng mọi con đường của thế giới) Nơi mà, cuối cùng anh vẫn chỉ là một cánh chim cô độc bay mải miết vào cõi hoang vu Chỉ có mây mù và sấm sét lẫn sương đêm làm bạn Không ai khóc cho tôi giữa thế giới này Nhưng tôi không thể không khóc cho tình yêu Giá anh có thể chia sẻ với em về thế giới của anh Bóng đêm, tro bụi, lụi tàn và cái chết Giá anh có thể kể về vẻ đẹp về thế giới của em trong mắt anh Ánh sáng, đường phố ngập lá vàng, đôi mắt em và tuyết Nhưng, em vĩnh viễn sẽ không thể bay cùng anh về cõi hoang vu Và anh cũng không thể trú ngụ cùng em trong thế giới của ánh sáng Anh thuộc về thế giới của anh, nơi đó không thể giữ chân em Em thuộc về thế giới của em, nơi đó không chấp nhận anh Dù anh đã muốn em có thể khóc cho nỗi đau của anh Hoặc anh có thể cười như nắng giòn tan cho niềm hạnh phúc của em Chỉ bởi giản đơn rằng, Tình yêu không thể nối liền hai thế giới Anh không tin vào những con đường kết nối Anh không tin vào tình yêu có thể cứu rỗi Anh không tin vào chính anh… Anh xin lỗi Vì tình yêu không thể là tất cả Thế giới đã bất toàn, tình yêu cũng bất toàn, hạnh phúc bất toàn và cả anh lẫn em cũng không còn nguyên nghĩa trong nhau Ngay cả cái chết cũng nhuốm màu bất an Nên anh đã muốn chuyến bay của anh đột nhiên gãy cánh Để anh vĩnh viễn được ở lại, trong vòng tay và trái tim của em… Nhưng anh sợ rằng, anh sẽ làm khuôn mặt ánh sáng của em đau khổ (Không phải lúc nào cũng có thể lấy cái chết nhằm minh định và thể nghiệm cho một tình yêu) Và không phải lúc nào cũng nên sẻ chia tất cả mọi điều trong tình yêu bất diệt Nên anh đã hành trình một mình trong bóng tối giữa trời cao biền biệt Về cuối mặt trời nhằm quỳ chân trước nỗi cô đơn Nơi em sẽ thấy anh trong những giấc mơ bão tố và mọi lúc nào trái tim em đau khổ Anh sẽ ở đó, vẫn mỉm cười ngợi ca về vẻ đẹp, ánh sáng và thế giới của em Và mong em, trong hư vô, đừng khóc… Seoul, 13/8/2011 (SH276/2-12)
|
Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nguyễn Đăng Việt - Đỗ Hoàng - Nguyễn Vĩnh Nguyên
Hoàng Ngọc Châu - Võ Văn Luyến - Võ Văn Hoa
VŨ THỊ KHƯƠNG sinh năm 1953Quê quán: Hà Dương - Hà Trung - Thanh HoáHiện công tác tại: Uỷ ban nhân dân thị xã Bỉm Sơn Thanh Hoá.Cử nhân báo chí.Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Thanh HoáĐã có các tập thơ in riêng, in chung và in trong nhiều tuyển tập.
Từ Hoài Tấn - Đoàn Quỳnh Như - Thúy Liên - Lê Tất Sĩ - Trần Vạn Giã - Từ Nguyễn - Trần Hữu Dũng - Thái Hải - Nguyễn Man Kim - Thanh Tuyền - Hồng Vinh - Đào Duy Anh
Thúy Nga, Trần Tịnh Yên, Nguyễn Thị Thái, Văn Công Hùng, Lê Quốc Hán, Nhất Lâm, Nguyễn Trung Bình
Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh
THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...
NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .
MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.