Đoản khúc số 122

09:42 27/07/2021


FAN TUẤN ANH

Ảnh: internet

Đoản khúc số 122

Ừ! Thì ra thế giới này thật buồn lắm đấy…
Những đứa trẻ sơ sinh mỗi ngày đang học nói để đau khổ như chúng ta
Chúng đang học cách yêu thương nhằm nếm trải sự đánh mất tình yêu, sự tan vỡ của gia đình, hoặc sự rời xa dần của những người thân trong thời gian, thông qua cái chết
Thế giới của anh, thế giới của em, thế giới của chúng ta…
Cuối cùng thế giới này chỉ dành cho thế giới
Những tinh cầu không bao giờ kịp nhìn thấy nhau khi vẫn còn tồn tại ở trên đời
Anh không dành cho em, em không cần anh, và thế giới không bao giờ có chỗ cho đôi ta trú ngụ
Anh đã tìm em trong bụng của cá voi, anh đã quay về với em từ mê cung của quỷ đầu bò Minotaur, anh đã dệt tặng em bộ lông cừu vàng
Tất cả chỉ để làm chúng ta xót xa thêm chút nữa cho những điều đã không có thật ở trên đời
Có bao giờ em khóc vì trong giấc mơ đã trót đánh rơi?
Chiếc nhẫn đính hôn, những đứa trẻ con và một ngôi nhà ấm áp
Như anh mỗi ngày qua luôn nghĩ về những nỗi đau tưởng tượng, những hạnh phúc tưởng tượng, và những tưởng tượng về những tưởng tượng
Anh đã dành cả đời mình để mặc niệm cho chúng, những điều không bao giờ thực hữu ở trên đời
Như những thai nhi chưa kịp chào đời đã bị phá đi, những con nòng nọc chết khô khi chưa kịp lên bờ, hoặc những quả trứng lộn bị giết ngay khi vịt con còn chưa mở vỏ
Anh đã khóc cho thế giới này, thế giới này khóc cho em, và không có ai sẵn lòng khóc cho anh thêm lần nữa

(Những nỗi buồn cũng thôi không còn là kỷ vật của đôi ta…)

Ừ! Thì ra chúng ta trong thế giới này cũng cô đơn lắm đấy…
Em hạnh phúc cô đơn, thế giới đông vui cô đơn và anh thành công cô đơn, thất bại cô đơn và vui cười một cách cô đơn
Những đại lục cuối cùng thật ra cũng đang trôi, những loài động vật mỗi ngày thật ra vẫn đang tiến hóa, những tảng băng ở địa cực thật ra mỗi ngày vẫn đang tan ra
Em thật ra vẫn còn nhớ về và thương anh lụi tàn, nhưng liệu ai có thể kiên nhẫn và sống đủ lâu để thấy đại lục trôi, sự tiến hóa của loài hay băng tan hết từ địa cực?
Anh đã nguyện hiến tế con trai mình nhằm thể hiện đức tin, anh đã từng nhường xác mình cho cọp ăn nhằm cứu mẹ, anh đã suốt đời hành hương về Mecca
Tất cả chỉ để cho em thấy rằng, thế giới này dẫu cô đơn đến chừng nào em vẫn còn có anh
Nhưng giờ em đã có những nỗi cô đơn nguyên lành, những hạnh phúc cầm chừng, và sự an lòng nghiễm nhiên về thế giới
Đằng sau tất cả bầy đàn nói cười, bè lũ niềm vui, băng đảng ái ân…
Chúng ta vẫn cô đơn chưa hiểu nhau đến được một lần
Những con sao la vô vọng tìm đồng loại giữa đại ngàn, những đóa hoa ưu đàm đợi chờ ba ngàn năm để nở, và những xác ướp đang ngủ yên trong vĩnh hằng vẫn còn tươi nguyên nhưng hàng ngàn năm qua vẫn không thể nào sống dậy
Anh đã thôi buồn cho thế giới này, thế giới đã thôi buồn cho em, nhưng cả em lẫn thế giới này vẫn buồn cho anh vì suốt đời cứ cô đơn đến thế

(Nỗi cô đơn giờ cũng thôi không còn là nơi anh và em có thể nương tựa vào nhau...)

Ừ! Thì ra, tình yêu cuối cùng là vậy...

(TCSH388/06-2021)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Nguyễn Thanh Kim - Đỗ Văn Khoái - Mai Văn Hoan - Nguyễn Văn Dinh - Nguyễn Thiền Nghi - Hà Minh Đức - Lãng Hiển Xuân - Trần Quốc Thực - Lê Thái Sơn - Trúc Chi - Nguyễn Lập Em - Trinh Đường - Thúy Nga - Đoàn Thị Ký - Hải Trung - Đỗ Vinh.

  • PHẠM NGỌC CẢNHĐộng người xưa ở Cúc Phương

  • TRẦN KIÊM ĐOÀNLão lai khai bút phú

  • Nguyễn Khôi - Huỳnh Minh Tâm - Trần Vũ Long - Trịnh Thị Hà Bắc

  • HỒ TRƯỜNG ANNgõ giêng hoài

  • MAI VĂN PHẤNMười bài tập mùa xuân

  • Lê Viết Xuân - Hoàng Sĩ Lưu - Võ Văn Luyến - Nguyên Quân - Vũ Thị Khương - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Văn Đắc - Nguyễn Thanh Xuân - Minh Quang - Thai Sắc - Võ Quê - Nguyễn Sĩ Cứ - Thanh Tú

  • Email của nhà thơ Đặng Tiến gửi tới Sông Hương: “Thơ Quang Dũng dưới đây nằm trong tờ báo “Xuân 1957”, Nxb Văn Nghệ, Hà Nội 1957. Chính Quang Dũng cũng quên rồi, và không ai sưu tập để đưa vào tuyển tập”. Xin cảm ơn nhà thơ Đặng Tiến đã gửi tới Sông Hương bài thơ “Nhớ những mùa xuân” của Quang Dũng và trân trọng giới thiệu tới bạn đọc nhân dịp đất nước kỷ niệm ngày giải phóng.S.H

  • Có thể nói việc thi sĩ Hữu Loan từ trần lúc 19 giờ ngày 18 - 3 là một bất ngờ đáng tiếc nhất trong làng văn kể từ năm mới này dẫu ông đã ở tuổi 95. Bài thơ Màu tím hoa sim là nỗi đau hơn nửa thế kỷ trước khi người vợ trẻ của ông bị cuốn theo dòng xoáy định mệnh, và hẳn nó còn âm ỉ cho tới giây phút cuối cùng ông chạm tay trần thế.

  • BÙI ĐỨC VINHGiai điệu tháng ba

  • PHẠM HÀ DUYÊNBà ngoại

  • Hồ Thế Hà - Lưu Lam Thi - Đàm Lan - Đoàn Mạnh Phương - Vương Anh - Mai Hoàng Mai - Nguyệt Đình - H Man - Lê Lâm Ứng - Văn Hữu Tứ - Nguyễn Thế Thắng

  • CHU THẾ LUYẾNMẹ

  • HOÀNG THỊ BÍCH THUẦNGiấc mơ con chữ

  • Trịnh Thanh Sơn - Lê Viết Xuân - Mai Văn Phấn - Thúy Nga - Hoàng Niên - Nguyễn Nhã Tiên - Nguyễn Sĩ Cứ - Nguyễn Quân - Nguyễn Khoa Như Ý - Văn Cầm Hải - Phạm Hồ Thu

  • Trinh Đường - Thi Hoàng - Tô Hoàn - Trương Quân - Lê Thị Mây - Ngô Minh - Tôn Nữ Như Ngân - Hoàng Cầm - Hồng Thị Vinh

  • LIÊN NAMBóng hình

  • Liên An - Bảo Định Giang

  • Nguyễn Thiền Nghi - Lê Ngã Lễ - Đỗ Hoàng - Phạm Hà Duyên - Nguyễn Sĩ Cứ - Tân Lĩnh - Vũ Minh Thúy

  • TRẦN ANH DŨNGNgôi nhà của Mẹ