Điều gì đó không đến

14:54 01/07/2009
PHAN TUẤN ANHLớp Lý trong một chiều nhốn nháo. Vài đứa con gái ngồi sụt sùi cho nhân vật nữ trong phim trên ti vi chết sớm và nguyền rủa đạo diễn như một tay giết người. Những đứa con trai thì tiếc rẻ cho một vài pha bóng hụt tối qua, để lại hậu quả là mất hẳn một "tháng lương" mà nhẽ ra đã có thể lĩnh sáng nay tại... chủ quán.

Tệ hơn nữa là sáng nay hoa khôi của trường đi ngang qua nhưng đành ngậm đắng nuốt cay nhìn những đứa con trai lớp Toán lắm tiền mời đi ăn sáng. Vài kẻ hùng hồn diễn thuyết máu lửa về một bài học nào đó và chắc là họ nghĩ cái gì cao hơn thì sẽ có trọng lượng hơn nên bèn nhảy cả lên ghế để tranh luận. Bỗng có ai đó ré lên: "Giáo sư tới", và mọi chuyện bỗng im bặt như thể mất điện mà mọi âm thanh đều vạn hành từ điện vậy.

Thầy nhẹ nhàng bước lên bục giảng, vẫn nụ cười Angloxaxong như mọi ngày. Dĩ diên thầy mới được giữ lại trường nên chưa được phong làm giáo sư. Tuy nhiên, một người thi vào thủ khoa, thi ra thủ khoa và nổi tiếng "hắc" lẫn thông thái như thầy thì hoàn toàn có thể trị một lớp quậy như lớp Lý. Trong lớp học mọi đứa con gái đều trở nên mơ mộng mỗi khi đến tiết thầy, còn Linh thì không thích đi lại những con đường người ta đã đi và đến những nơi người ta muốn đến. Linh được mọi người coi là một bí thư đoàn cứng cỏi. Trong khi đó, thầy vẫn luôn cho rằng Linh chỉ là một cô bé năm bốn hay thắc mắc mà thôi.

- Như ta đã biết một đại lượng vectơ là những đại lượng có hướng như lực kéo, lực đàn hồi, phản lực... - Thầy cầm micro giảng bài. Phong cách của thầy có cái gì đó phảng phất phong cách của một ca sỹ.

- Thưa thầy... thời gian có phải là một đại lượng vectơ không ạ? - Linh hài lòng về một câu hỏi hóc búa của mình.

- Tất nhiên thời gian không phải là một đại lượng vectơ.

- Nhưng tại sao người ta cho rằng thời gian vẫn trôi? Trôi tức là có chuyển động, mà chuyển động tức là phải có hướng. Ví dụ như người ta bảo "Hai tháng nữa là đến tết". Như vậy, có đến tức là có đi, có điểm xuất phát, có đích. Rõ ràng thời gian là một đại lượng vectơ.

Linh cười thầm và chuẩn bị cho một chiến thắng trước thầy.

- Rất hay! nhưng theo chị thời gian lấy phương nào, chiều nào để quy định? Người ra nói "thời gian trôi về phía trước" song tại sao nói "sau này" để dự định làm một điều gì đó. Có vật theo thời gian sinh ra, lớn lên và chết đi như chúng ta, nhưng có vật theo thời gian tiêu huỷ, tái sinh rồi lại tồn tại như cái bao chẳng hạn. Vậy lấy hệ quy chiếu nào cho thời gian đây? Điểm đi và đến mà chị nói thật mơ hồ, năm tháng chị nói cũng chẳng phải là do chúng ta quy ước đó hay sao? Ai dám chắc thời gian bắt đầu ở đâu và kết thúc ở nơi nào. Khoa học không chấp nhận mơ hồ, khoa học là chính xác. Nhưng dù sao ý kiến của chị vẫn rất thú vị.

Thầy vẫn thế, cho dù đập cho luận điểm của đối phương tơi tả vẫn đề cao họ một cách... đáng ghét. Trên bục giảng, thầy lại cười nụ cười Angloxaxong quen thuộc.

Lớp Lý trong những ngày cuối năm học. Ngoài đường tiếng ve kêu râm ran bên những chùm hoa phượng nở bung đỏ phố phường. Tiếng ve kêu cứ thảng thốt mãi vào những tháng đầu hạ, để rồi khi tất cả nghỉ hè, những chú ve chỉ còn là những cái vỏ khô khốc. Người ta cứ bảo ve kêu vào mùa hè nhưng hình như tiếng ve chỉ gọi hè về. Ôi chao! cứ đến giữa hè và cuối hè mới thèm một tiếng ve râm ran như tiếng ve thủa nào kêu vang ngoài phố xá. Tất cả vẫn đùa vui tuy thoáng trong mắt ai một nỗi buồn vô cớ nào đó. Lớp Lý không đa cảm như lớp Văn nhưng khi mấy đứa con gái ở xa chuẩn bị đồ đạc cũng không khỏi sụt sùi. Rồi những thoáng thẫn thờ như thế cũng qua nhanh khi tất cả phải lao vào một kì thi tốt nghiệp sắp đến.

- Có ai thắc mắc gì nữa không ạ? - Giọng thầy vẫn bình thản pha chút hài hước vào những tiết học cuối cùng.

- Thưa thầy... trong biểu thức tính vận tốc thì thời gian có phải là một hằng số (số xác định) không ạ? - Vẫn là Linh với những câu hỏi bướng bỉnh của mình.

- Nếu vận tốc và quãng đường là những hằng số. Được chưa ạ? - Thầy vẫn nói giọng của kẻ dưới lẫn của người trên.

- Nhưng thời gian không phải là một đại lượng xác định. Có ai biết thời gian bắt đầu từ khi nào và kết thúc ở đâu? Thời gian không xác định cụ thể vì thế thời gian không phải là một hằng số. - Giọng Linh cứng cỏi để che giấu nỗi vui mừng bắt bẻ được thầy. Một lí lẽ mà Linh cho rằng không thể nào bị bẻ gãy.

- Chị có lí! Song ở đây thời gian không phải là thời gian vô tận từ khi bắt đầu đến khi kết thúc. Thời gian ở đây chỉ vận tốc mà vật đạt được trên quãng đường đó mà thôi. Nếu ta lấy t1 làm kí hiệu đặc trưng cho thời gian mà vật bắt đầu đạt được vận tốc V trên quãng đường S và t2 là kí hiệu đặc trưng cho thời gian vật kết thúc vận tốc V trên quãng đường S thì có thể xác định được điểm bắt đầu và điểm kết thúc của thời gian. - Thầy lại mỉm cười, nụ cười quen thuộc.

Lớp Lý ngày chia tay. Người ta nói hết những gì chưa kịp nói. Một anh chàng nhút nhát để ý một "bà chằn" từ lâu. Một tên hung hăng cảm thấy ghét chính mình. Vài đứa đã có nơi nhận làm việc nhưng đa số chưa biết sẽ làm ở đâu. Tuy nhiên, ai cũng xác định cho mình một nơi để về, để đến. Bốn năm thời gian chưa đủ lâu để người ta có thể quên đi tất cả, nhưng cũng không phải là ngày hôm qua để có thể nhớ tất cả. Những gì đáng quên đã tự quên và những gì đáng nhớ cứ âm ỉ mãi trong lòng. Một không khí chứa đầy những cảm xúc lạ lẫm với một lớp đông và vui như lớp Lý. Ai cũng muốn chụp cùng nhau vài tấm ảnh kể cả những tên vốn tự ti với vẻ ngoài của mình hay những cô nàng chỉ thích chụp ảnh chân dung kĩ thuật số... Linh vẫn là đầu tàu của lớp trong những ki-lô- mét đi cùng nhau cuối cùng. Sau bài hát chia tay, bí thư nghẹn ngào nói:

- Tôi xin thông báo một tin... không vui, thầy chủ nhiệm lớp ta đang bị ốm nặng ở bệnh viện. Như ta đã biết nhà thầy ở xa nên thầy đang ở một mình. Tôi đề nghị chúng ta đến thăm thầy trước khi các bạn ở xa lên đường.

Bệnh viện 7 giờ tối. Thầy vẫn còn đó nụ cười Angloxaxong quen thuộc nhưng trong bộ pyrama ủ rũ. Không còn cravat, áo ủi thẳng tắp và những chiếc tay áo dài gài nút cẩn thận, trông thầy thật gần gũi. Tụi học trò cứ xúm xít lên, trách thầy sao cả năm không đau, không nghỉ giờ nào, giờ chia tay lại lăn ra ốm. Thầy cười bảo:

- Bệnh tật đâu phải "hằng số". Dù sao thầy cũng cố hoàn thành một "vectơ" năm học từ "điểm mút bắt đầu tới điểm mút kết thúc" một cách hoàn hảo. Phải không bí thư?

Linh cảm thấy không còn khó chịu với thầy như trước nữa. Khi cả lớp lục tục ra về vào mười hai giờ khuya, Linh và Chi lớp trưởng vẫn còn ở lại. Con béo ngủ khì trên ghế còn Linh vẫn thức cùng thầy. Linh không chịu đi ngủ, ít ra Linh vẫn là người không làm theo ý thầy khi không thua lí lẽ. Lần này thầy không có lí lẽ nào để giải thích thêm mà lúng túng thấy rõ.

- Sao em không ngủ đi? Thầy đi ngủ liền mà.

- Thì thầy cứ ngủ trước, em lỡ thức giùm Chi rồi.

- Nhưng thầy đau lắm. Đôi khi cả đêm không ngủ, em cứ ngủ đi.

- Vậy thì em thức nói chuyện với thầy cho vui.

- Ban đêm ồn ào người ta la cho đó... Lúc nào cần thầy sẽ gọi.

- Không! em thức trực bệnh nhân mà. Em đã ngủ là không nghe gọi đâu.

- Thì... có y tá họ trực chứ lo gì em.

- Phòng trực xa lắm thầy à.

- Ừ thì có cô y tá bạn thân thầy tí nữa đến.

- Sao cô ấy đến trễ vậy hả thầy. Chắc người ta bận rồi.

- Không! cô ấy nhất định đến, chắc tôi nay bận ca trực đấy. Có cô ấy nói chuyện cũng được. Em cứ đi ngủ đi.

- Thế nói chuyện với cô y tá đó không ồn. Người ta không la hả thầy?

- Ừ thì... sao ồn được... mà sao em bắt bẻ thế.

- Hì hì! tâm tình thì nho nhỏ thôi phải không thầy? Có người yêu y tá hèn gì nằm viện siêng thế, thầy đỏ mặt rồi kìa.

- Con nhóc quỷ quái, cho một trận bây giờ. Người ta đỏ mặt vì sốt mà.

Linh chạy ra ngoài sau khi nháy mắt tinh nghịch. Khung cảnh trời đêm với những ngọn đèn đường vàng tỏa sáng xa xa nối tiếp nhau như một đường hạnh phúc. Đứng ở nơi này cứ muốn tìm tới nơi kia, mong gặp một ai đó, nói một điều gì đó bất kì trong đêm. Để rồi khi ta đến khoảng sáng phía trước mặt mới bẽ bàng nhận ra ở đó cũng chẳng có một ai, chẳng nói được một câu gì. Nhưng... phía trước vẫn còn đó những ngọn đèn kéo dài, kéo dài thẳng tắp...

Những ngọn đèn kia rồi sẽ kéo về đâu nhỉ? Linh miên man nghĩ. Ai mà biết, chỉ biết những ngọn đèn kéo dài tới tận bình minh. Chẳng lẽ trên thế gian hay dưới tất cả các ngọn đèn đều không có ai chờ thức hay sao? Nhất định phải có chứ! Chắc hẳn họ cũng đang tìm kiếm ta, chờ nói với ta điều gì đó. Không đêm này thì đêm mai, không cột đèn này thì cột đèn khác... Thời gian và cả không gian quả là mông lung, khó xác định. Điều gì đó không đến không hẳn là không có.

P.T.A

(179-180/01&02-04)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • HÀ KHÁNH LINHĐàn ông tích khí là ngọc, đàn bà tích khí là tặc. Cha nói với mẹ như thế về cô, rồi khen cô suốt một đời trinh bạch, mà vẫn giữ được nết hạnh đoan trang, hiền hòa, dịu dàng và vui vẻ, chứ không khó tính như những phụ nữ có hoàn cảnh tương tự.

  • NGÔ THỊ KIM CÚCCó ba người bên trong căn phòng nhỏ ấy, căn phòng tập thể dành cho cán bộ độc thân, rộng không đến mười mét vuông. Cửa phòng đóng kín, để chỉ có họ với nhau, cùng những đồ dùng khiêm tốn.

  • ĐÔNG HÀThả xuống con đường đất đỏ lô hàng cuối cùng xong, tôi rồ ga chạy nhanh vào phía nhỏ hơn của con đường dài ngoằng từ đây về rẫy. Năm mươi cây số cho ba chục phút giữa hun hút rẫy rẫy và rẫy không khó, nhưng sẽ lớ quớ nếu tay lái chệch vào gốc cây đâu đó trong bóng tối chập choạng nhô ra. Nơi đó An đang đợi tôi.

  • HÀ KHÁNH LINHNgười lính canh chuyển dịch thế đứng của mình trong phạm vi một viên đá lát, khẽ ngửa mặt nhìn vầng trăng vừa ra khỏi đám mây đang dịu dàng tỏa ánh sáng xanh biếc xuống thanh đoản kiếm - chuôi nằm gọn trong lòng tay anh, mũi cắm xuống mặt đá.

  • NGUYỄN NGỌC LỢIVùng quê đó mấy năm nay có nhiều người đổi đời nhờ nghề mua bán đồ đồng nát. Sắt thép nhôm nhựa, mua đi bán lại cũng thành nhà thành xe... Người ta đập nhà cũ xây nhà mới, mua ô tô, lên đời xe máy... làng xóm đêm ngày rộn rịch chuyện làm ăn buôn bán.

  • TRẦN THÙY MAILàng tôi nằm ven bờ sông Hiếu, một ngôi làng nhỏ nép sau lũy tre xanh, trông xa như một đám mây dày màu xanh lục nổi lửng lơ trên mặt nước. Tưởng chừng tuổi thơ tôi gắn liền với tiếng lá tre khua xào xạc: sau này, khi tôi đã đi rất nhiều nơi, mỗi lần vọng tưởng về quê, cái âm thanh mơ hồ buồn buồn ấy cứ gieo vào hồn tôi một cảm giác gì mênh mông, khó tả.

  • MAI NINHNgười đàn bà mở mắt đúng lúc thân sồi già đổ ập. Lũ chim rừng chưa kịp ngừng tiếng kêu thất đảm giữa đám cây đã gẫy gọn dưới sức gió hung bạo, lại đồng loạt ó lên kinh hoảng, cánh đập cuồng trong bóng tối đen khẳn. Bà ta nằm bất động giữa vùng âm thanh xoáy lốc, hỗn loạn gió và chim. Mọi giác quan tê liệt, không gian ngoài và trong đều mù loà tăm tối. Như thế, cho đến lúc gió ngừng và tia mặt trời lách qua được vùng lá cây đặc khít, rọi đúng vào hai tròng mắt dưới làn mi mỏng tanh của người đàn bà thất lạc.

  • NGÔ HỮU KHOA Hắn nằm sõng soài, hai chân trần thả sát mép nước, đầu gối trên đôi dép lê có cái quai bị đứt được nối lại bằng một mẩu dây thép.

  • NGUYỄN KHẮC PHỤCÔng X nổi tiếng đến nỗi, chỉ cần tôi nhắc tên ổng trước mặt bạn, bạn sẽ ồ lên đầy vẻ háo hức và lẩm nhẩm hát ngay một giai điệu nào đó trong một bài hát nào đó của ông.

  • NGUYỄN QUANG HÀLúc bố đi bộ đội thì Nguyệt còn nhỏ lắm. Nhưng Nguyệt vẫn nhớ rất kỹ ngày đơn vị bố hành quân đi B, qua làng. Bố ghé tạt thăm nhà một tí thôi là đi ngay.

  • CAO DUY THẢOThằng cu con chào đời vào buổi sáng. Buổi chiều, có một cô bé hàng xóm sáu tuổi lần theo tiếng trẻ khóc, tìm đến trước hiên nhà. Cô bé thận trọng bíu lấy bậu cửa sổ, cặp mắt đen tò mò và hai cái dảnh tóc bé xíu vinh lên như hai ngọn bút lông.

  • ĐINH DUY TƯChiếc xe hồng thập tự chở đến bệnh viện một bệnh nhân tâm thần. Chị ta có thể gọi là một cô gái, hai mươi chín tuổi, có chồng làm thợ rừng. Cách đây mấy hôm, đột nhiên chị ta lên cơn điên dữ dội. Theo người nhà bệnh nhân cho biết, chị ta luôn miệng kêu gào tên một người nào đó.

  • LTS: Tưởng nhớ đến những ngày hoạt động sôi nổi của nhà thơ Thanh Hải trên chiến trường Trị Thiên những năm đánh Mỹ, chúng tôi giới thiệu cùng bạn đọc một truyện ngắn của anh viết từ năm 1973.

  • NHỤY NGUYÊN

    Mẹ không ngủ suốt mấy canh giờ. Đêm trắng. Với mái tóc mẹ trắng. Dưới chân tượng Phật trắng. Tiếng mõ đều. Tiếng mõ không tắt trong giấc mơ kinh hoàng của nàng. Giấc mơ trắng. Không máu. Chỉ là trắng bất tận.

  • HỒNG NHUChợ của phường đặt tại một vị trí khá lý tưởng. Nói như vậy là vì nó chẳng đụng đến các phường khác và cái chính là thuận lợi cho việc mua bán của người dân.

  • THÁI NGỌC SANMới nhìn qua gã có vẻ hung dữ, một người làm người khác luôn luôn phải cảnh giác trước khi đến gần. Một vết sẹo chạy từ đỉnh trán bẻ quặp xuống khóe mắt phải như muốn kéo con mắt gã ra khỏi tròng. Đôi môi dày nứt nẻ, tím đen mở toang hoác giơ cả hàm răng vàng khè nhụa bẩn.

  • HỒ NGỌC DIỆPKhông biết ai đã trồng rừng mai ở làng Đông Dương nầy lúc nào? Khi chúng tôi lớn lên thì đã thấy nó. Ngày trước, cứ đến tết xuân sang, người Ba Đồn lên, người Hướng Phương xuống, người Quảng Hợp, Quảng Kim vào, cứ theo sở thích mà cắt, mà chặt mai đưa về cắm độc bình. Cứ thế, mai mỏi mòn, xơ xác. Có cây chỉ trơ lại gốc. Có cây chỉ còn thân, cằn cỗi, khẳng khiu.

  • TRIỀU NGUYÊNPhòng họp không lấy gì làm sáng sủa cho lắm. Chỉ độc một bóng đèn treo lủng lẳng trên đầu người thư ký, với trang giấy mỏng manh, nằm gọn dưới bàn tay to bè của anh ta.

  • VÕ THỊ THÚYĐây là tập thơ tôi rất thích, mang tặng em, chỉ mong em giữ nó và dù hoàn cảnh nào cũng hãy giữ hộ tôi.

  • VŨ ĐẢMTôi tròn năm tuần tuổi, mẹ tôi mới biết mình có thai. Đang đêm, mẹ tôi hốt hoảng đến nhà người đàn ông, người mà mẹ đã ăn nằm từ bấy lâu nay. Mẹ gõ năm tiếng rời rạc vào cửa làm ám hiệu, mất ba lần điện trong nhà mới bật sáng.