Cuộc đi! Cuộc về!

10:14 04/03/2009
CHƠN ĐỨCLTS: Trường Trung cấp phật học Huyền Không thuộc hệ phái nguyên thuỷ Thừa Thiên Huế dịp tết Nguyên Đán Ất Dậu 2005 đã phát động cuộc thi sáng tác thơ văn nhằm khuyến khích Tăng Ni sinh trên con đường “Duy tuệ thị nghiệp”.Sông Hương trân trọng giới thiệu truyện ngắn “Cuộc đi cuộc về” của CHƠN ĐỨC được giải nhất trong cuộc thi này.


Trời rét đậm. Chẳng biết không khí lạnh ở đâu tràn tới mà cả vùng sơn lĩnh chìm ngập trong rét buốt. Nơi ngôi điện Phật lợp tranh nhỏ bé, cặp nến vàng le lói rọi vào nụ cười từ hoà trên môi bức thạch tượng đức Thế Tôn, thỉnh thoảng nó nổ lên, tạo ra những tiếng kêu lách tách.
Im lặng! Vị sư già cúi rạp người, chậm rãi đảnh lễ bậc Đạo Sư. Một cơn gió thoảng qua làm lay động nếp tăng bào của bậc trưởng lão tôn kính, tấm lưng gầy guộc của ngài khẽ rung rung. Trên bệ thờ, khói trầm hương thoang thoảng làm cho không khí càng thêm trang nghiêm. Vị sư nhắm mắt, ngồi kiết già trên một chiếc tọa cụ đã trải sẵn; bên kia, chú Sadi quỳ gối, tay chắp ngang ngực, im lặng cúi đầu.
Vị sư già lên tiếng:
- Này con! Vô thường là lẽ tự nhiên của cuộc đời, tan rồi tụ, đến rồi đi, thầy không gượng ép cái gì bao giờ!
Bạch thầy, con...!!!
Không một tiếng động. Vị sư già để mặc cho chú suy nghĩ, đã đến lúc chú có thể quyết định cho cuộc đời của mình rồi. Nhìn gương mặt trong sáng, đôi vầng trán cao, bất chợt vị sư cũng cất tiếng thở dài.

Một buổi chiều mùa thu ấm áp hơn, những tia nắng vàng nhạt yếu ớt lay lắt trên đọt cây giống như những chiếc lá vàng trong gió. Đứng trước cổng, Đức lặng lẽ nhìn ngôi già lam lần cuối. Từng tiếng chuông chùa chầm chậm rơi như tiễn đưa linh hồn người con trở về với cuộc đời. Cái linh hồn chạy theo cuộc hành trình muôn thuở.
Chàng lập gia đình, để rồi kết quả, sau mấy năm, chính người con gái kéo chàng ra đi đã ruồng bỏ chàng, chạy theo kẻ khác. Buồn sự đời, Đức lang thang trên đường một mình, nhìn đoàn người tấp nập lui tới mà chán nản. Cô độc!
- Đức, Đức ơi!
Tiếng gọi vang lên từ phía bên kia. Đức giương mắt nhìn, lúc này trời mưa lâm thâm, quãng đường này lại tối nên nhìn không rõ mặt, nghe giọng nói thì thấy hơi quen quen. Bóng người kia quay xe lại.
- Sao lại ngồi ở đây? Trời mưa lạnh thế này, cảm đấy!
- Ồ! Minh đấy à! Đức nói, giọng không khỏi run run.
Từ ngạc nhiên đến thương cảm, Đức dang tay ôm chặt người anh em huynh đệ lúc cùng tu trong chùa.
- Tôi đi rồi, Minh cũng đi luôn, bây giờ chắc sư phụ buồn lắm!
- Ừ!

Minh trả lời gọn lỏn. Hai người thăm hỏi xã giao xong, dẫn nhau vào một quán càphê gần đấy. Minh gọi ra hai ly cà phê và một gói thuốc. Đức thẫn người nhìn Minh sành điệu châm thuốc mời mình rồi tự lấy một điếu hút, phả khói bay tứ tung. Điếu thuốc nằm trên tay của Đức mà cơ hồ nặng như một tảng đá ngàn cân.
- Kìa, anh hút thuốc đi chứ - Minh vui vẻ - xa cách lâu ngày, hôm nay ai không say là không được về đâu nhé!
- Giỡn đấy à - Đức ngạc nhiên cắt ngang tràng cười của Minh - còn nhớ câu: “Anh em lâu ngày gặp lại, chung trà đĩa bánh làm vui” không đấy!
- Trời ơi! Bây giờ mà anh còn nhắc cái quá khứ ấy làm gì cho mệt. Mình bây giờ đã khác thì phải gạt đi những  cái “cổ hủ” đó đi mà sống. Như anh vậy thì làm sao tồn tại được với cuộc đời, hèn gì mà vợ cũng bỏ!

Đức không còn tin vào tai mình được nữa. Con người này đã thay đổi quá nhiều. Chẳng lẽ cuộc đời có thể làm cho cậu ta thay đổi như vậy được sao? Khủng khiếp! Đức gần như ngất lịm. Tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ tối, trên bàn còn lại mảnh giấy ghi mấy dòng chữ, Minh thì không thấy đâu nữa.
Cú sốc này làm cho Đức càng thêm chán nản cuộc đời, sức khoẻ cứ thế mà yếu dần đi rồi sinh bệnh. Đức lang thang về nhà, đóng chặt cửa phòng lại. Căn phòng đã mấy tháng nay không được dọn dẹp, lại thiếu hơi người nên vừa ẩm mốc vừa hôi hám. Đức giam mình trong đó không biết bao lâu, cứ tỉnh dậy rồi ngất đi. Căn bệnh của Đức càng lúc càng trầm trọng hơn. Một ngày kia, Đức quyết định trở về, về với mái chùa tranh già điểm tuyết sương.
Sau mấy ngày đường ròng rã, giờ đây, Đức đã đứng trên mảnh đất thân quen của chùa mình.
- Kia rồi!
Chàng khẽ thốt. Chiếc cổng trúc vàng hiện ra. Đằng sau, con đường sỏi trắng, giờ đã xanh rêu, dẫn tới một mái nhà tranh cũ kĩ.
- Ôi!
Chàng cảm thấy khó thở. Từng luồng cảm xúc trào dâng cứ tranh với những kỉ niệm len vào tâm hồn làm cho cơn đau tim tái phát. Chàng ngồi phệt xuống đất, đầu óc mơ màng dần rồi không còn biết gì nữa.
- Con tỉnh rồi à!
Một giọng nói trầm ấm cất lên phía đằng sau tấm mành tre mỏng mảnh. Đức ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh rồi đột nhiên quỳ thụp xuống, nghiêng mình đảnh lễ.
- Bạch thầy!...
Giọng chàng khản đục, cơn xúc động làm nghẽn lại câu nói. Đức hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
- Bạch thầy, thầy vẫn khoẻ!

Vị sư già ngồi im lặng, vẫn không quay lại. Lò trầm hương nghi ngút toả khói khắp căn phòng. Ngoài hiên, bóng cánh chim chiều về tổ rọi qua khung cửa sổ, mấy đám mây bàng bạc trôi về những bến bờ vô định...
- Bạch thầy, xin thầy cứu con.
- Ồ! Sao con không tự làm việc đó? Nếu con còn không cứu được chính mình thì thầy làm sao có thể!
- Nhưng bây giờ con bất an quá, con cảm thấy sợ hãi!
- Con bất an?
- Dạ! Ngày xưa con mang cái bất an ra đi để tìm hạnh phúc, rốt cuộc, con lại trở về cái bất an mới. Bạch thầy, giờ con thấy cuộc đời ở đâu cũng bất an!
- Vậy con còn muốn đi tìm sự không bất an ở đâu nữa?

Im lặng một lúc lâu. Vị sư già đứng dậy đi ra khỏi phòng. Lúc này trời đã sẫm tối, ánh trăng mờ mờ xuất hiện phía đằng xa chân trời. Vị sư len qua mấy bụi trúc già đến một ngôi thảo đình nhỏ, ngồi tĩnh tọa, chiêm ngưỡng vẻ huyền diệu của trời đêm.
Đã mấy canh giờ trôi qua, vị sư vẫn ngồi như vậy, kiên nhẫn chờ đợi một cái gì đó. Ông biết rõ đây là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của người đệ tử. Hắn đã học được từ thế gian nhiều điều quá rồi, bây giờ, hắn cần phải học bài học cuối cùng trong chính bản thân mình.
Mải suy nghĩ, vị sư già không biết đám mây nào từ đâu bay tới che mất ánh trăng. Không gian chỉ còn một màu đen tối mịt. Ấm trà Long Tĩnh đặt trên chiếc bàn tre đã nguội, một cơn gió thoảng qua làm khóm trúc lay lay, vị sư đứng dậy. Trên bầu trời, đám mây đã bị cơn gió đẩy đi về nơi tít tắp. Thấy trăng đột ngột xuất hiện, bầy chim trong khe núi giật mình, vỗ cánh bay, khắp nơi còn vang tiếng kêu cuống quít.

Đến trước ngôi thiền phòng, vị sư nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa, mà cũng có thể là đẩy. Cánh cửa  từ từ mở ra, ánh sáng lấp lánh của ngọn nến làm vị sư chói mắt. Trong phòng, một chiếc bóng nghiêng nghiêng in rõ trên nền nhà xám sẫm. Đức vẫn ở đó, bất động. Chiếc lưng trai trẻ bây giờ trông đã hơi cong, vị sư ngạc nhiên khi thấy trên đầu người học trò tóc đã điểm bạc.
- “Phải rồi, đã nhiều năm rồi” vị sư già thầm nghĩ. Ông quàng tay ôm chặt lấy người đệ tử. “Lạnh, cơ thể con lạnh quá” - vị sư  lẩm nhẩm - “con đi trước ta rồi à!”

Một lúc sau, ông quờ tay lên sờ vầng trán vẫn còn những hơi ấm cuối cùng của người học trò mà cảm thấy yên lòng. Khi đã quen với ánh sáng trong phòng, ông đưa mắt nhìn kĩ người đệ tử, khuôn mặt vuông bức, vầng trán cao, đôi mắt khép hờ nhìn về phía bức tượng Phật đá, đôi môi khẽ nở nụ cười hàm tiếu. Nhìn nụ cười, vị sư biết người đệ tử của mình đã thực sự hạnh phúc, và do xúc động quá mãnh liệt nên tim đã ngừng đập.
Chầm chậm đặt thi hài xuống, vị sư tụng một thời kinh ngắn cho người đệ tử của mình.
Đứng dậy bước ra khỏi cửa, lúc này trăng sáng hơn bao giờ hết, vị sư cảm khái, nghĩ đến một tứ cổ thi “mang mang tình thương hải” rồi đứng bất động rất lâu. Đêm đã khuya lắm rồi!
C.Đ
(nguồn: TCSH số 195 - 05 - 2005)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • LTS: Trong cuộc đời viết văn ai cũng có trang đầu tay nhưng không phải trang viết đầu tay nào cũng thành công, tuy nhiên có trường hợp trang đầu tay đã báo hiệu nghiệp văn, đã dọn đường cho nhà văn đi suốt cuộc đời viết văn của mình. Truyện ngắn "Chuyện tâm tình" của Nguyễn Khắc Phê là một trường hợp như vậy.

  • LTS: Trang viết đầu tay kỳ này, Sông Hương chọn một số tác giả - tác phẩm trong bút nhóm "Dòng Xanh" thuộc Đại học sư phạm Vinh.Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

  • VÕ TUẤN ANHTà áo dài đượm màu tím biếc, nón lá nghiêng che thấp thoáng lúc sang sông ngập trán trong những giọt nước mưa đầu mùa trên đất cố đô. Những phong vị ấy dường như là mùi vị của Huế, nguyên sơ và thanh thoát đến lạ thường, tất cả hình ảnh đấy quá đỗi thân thương đối với những ai đã trót nặng lòng với Huế.

  • Kính gửi: Ban biên tập Tạp chí Sông HươngTừ ngày biết đến Tạp chí Sông Hương, cháu thường theo dõi và rất thích đọc, đặc biệt là những trang thơ. Gần đây cháu rất vui là tạp chí đã có những thay đổi về hình thức cũng như nội dung.Thỉnh thoảng cháu cũng làm thơ, nhưng chủ yếu viết cho mình đọc, cùng lắm là tặng cho bạn bè. Không dám gửi cho tạp chí nào cả, sợ họ cười.Lần này theo lời khuyên của mấy đứa bạn, cháu gửi  mấy bài thơ này lên Tạp chí Sông Hương để các chú các cô trong ban biên tập xem cho cháu.Cháu xin chân thành cám ơn và kính chúc các chú các cô trong ban biên tập khỏe, hạnh phúc.                                                                Q.L

  • LTS: Cái đẹp có khi phải hơi thiêu thiếu một chút mới gây được mỹ cảm ở người thưởng ngoạn... Có lẽ xuất phát từ quan điểm ấy mà Lãng Hiển Xuân viết truyện ngắn nầy với chiều sâu ý tưởng đầy chất nhân văn, nhưng người đọc cảm thấy vẫn còn thiếu một chút gì...Chúng ta vui mừng khi biết đây là trang viết đầu tay của anh. Xin giới thiệu với bạn đọc, và chờ đợi Lãng Hiển Xuân những sáng tác mới.SH

  • LTS: 17 bài thơ đầu tay làm thành tập "Mùa huyết phượng" 17 nốt nhạc xanh lưu luyến thổn thức chia tay với tuổi thần tiên.Sông Hương xin giới thiệu trong số 17 bài thơ ấy

  • TẠ XUÂN HẢI - ĐỖ THƯ

  • LTS: Trong những ngày đầu tháng 8, Sở GD-ĐT, Hội LH VHNT TT-Huế đã phối hợp tổ chức Trại sáng tác Thiếu nhi 2009 tại làng cổ Phước tích và Khu du lịch Thanh Tân. Trên 40 tác giả nhí đến từ các thôn làng, TP Huế đã cùng nhau viết về nét đẹp quê hương, về bốn mùa đi qua trong mắt, về những kỷ niệm đẹp trong đời và những khát vọng vươn lên... Do số trang có hạn, Sông Hương xin giới thiệu 2 bài thơ trong số rất nhiều tác phẩm có được từ trại viết ấy.

  • MINH CHÂU TRẦN             Truyện ngắnTôi sinh ra và lớn lên ở làng Tây Hồ, ngôi làng được ngăn cách với chung quanh bằng mấy luỹ tre rậm rạp và cánh đồng quê bát ngát. Làng chúng tôi cách làng Đông một cái gò và cánh đồng ấy. Trên gò là một ngôi miếu nhỏ nhưng cổ kính. Nghe bà tôi kể lại thì nó đã rất lâu đời rồi và linh thiêng vô cùng.

  • LTS: Cuộc thi sáng tác văn học “Trang viết học trò” do Sở Giáo dục - Đào tạo tỉnh Thừa Thiên Huế phát động trong năm 2008 đã thu hút hơn hai ngàn bài dự thi của cả ba cấp học và đã tổ chức lễ trao giải thưởng ngày 15/5/2009 cho hơn 50 bài viết có chất lượng. Các nhà văn, nhà thơ Hồng Nhu, Lâm Thị Mỹ Dạ, Mai Văn Hoan, Phạm Phú Phong, Nguyễn Khắc Phê đã được mời làm Ban Chung khảo cuộc thi. Tạp chí Sông Hương kỳ này vui mừng giới thiệu với bạn đọc một bài đạt giải trong cuộc thi này.

  • HOÀNG KIM NHI        (CLB Văn học Trẻ Thừa Thiên Huế)            Nhân đôi mắt, máu trái tim

  • Đêm Phước Tích

  • Khúc hát chị đi tìm

  • ...Mùa nắng hạn thèm được nghe tiếng sấmCha thở dài nhìn đập nước cạn khôCỏ cháy héo thương bầy trâu trơ mõmĐêm con cóc nghiến răng đến thẫn thờ...

  • DƯƠNG THÙY DƯƠNG                (Câu lạc bộ Viết Trẻ Thừa Thiên Huế)Lớp 3. Vào năm 198 mấy, tôi biết về những giao xúc yêu đương của người lớn. Phòng ngủ của mẹ tôi không có cửa vì  phòng ngủ của những người lớn lúc bấy giờ đều như thế, không có cửa. Một tấm rèm nhựa màu xanh lấp lánh như phòng ngủ của mẹ đã thuộc hạng sang.

  • Trần Vĩnh Liên, sinh tháng Tư năm 1975, vào thời điểm lịch sử dân tộc chuyển sang trang mới.Bạn viết trẻ của Sông Hương dù khá đông đảo nhưng tìm được một người chào đời vào cái mốc lịch sử ấy thì quả là hiếm!Sông Hương giới thiệu trang thơ đầu tay của Trần Vĩnh Liên với ý nghĩa đó.Ước mơ thời học sinh của Liên là sẽ theo học văn chương, nhưng như một duyên nợ, Liên lại là cử nhân ngoại ngữ (Khoa tiếng Đức - Đại học Ngoại ngữ Hà Nội). Thơ Trần Vĩnh Liên giàu ước mơ và dự cảm nhưng còn thao thức, phân vân giữa đường biên hư - thực; nhiều rung động muốn giãi bày nhưng lại giữ gìn, e ấp. Chính điều đó đã làm nên nét quyến rũ thầm kín, run rẩy của thơ Trần Vĩnh Liên.

  • Phan Danh Hiếu - Ngô Thị Thục Trang - Trần Đình Khuê - Nguyễn Thị Hương - Trần Văn Quyết - Nguyễn Đình Dương

  • LÊ THỊ PHƯƠNG HIỀN                                Truyện ngắnTháng bảy mưa ngâu ấy với Thuỷ là nhiều kỷ niệm nhất. Đúng dịp nghỉ hè của trường đại học, Thuỷ và Huy có thời gian quấn quít bên nhau bù lại những ngày bận tối mắt vì ôn thi. Huy chở Thuỷ trên cái xe đạp vẹo vọ, đợt ấy Hà Nội dầm trong mưa nhưng chẳng có ai cảm thấy chán đi chơi cả. Hai đứa chung nhau một chiếc áo mưa.

  • NGUYỄN LÊ VÂN KHÁNHGió lạ“Huế vào đêm cuối năm mưa lùn phùn và những cơn lạnh ù ù miết vào da thịt tôi. Gió mỗi lúc một lớn. Tôi không nghĩ đêm 30 vẫn còn những cơn gió lạ lùng như thế. Mẹ tôi lúc còn sống bà thường nói rằng ông trời dung dưỡng tất cả con người sống trên mặt đất này.

  • NGUYỄN MẠNH TIẾN (*)“Thiên sứ đích thực của triết gia là điều chỉnh những điều chênh lệch; kiện tráng những điều chính nghĩa; thăng hoa những điều thánh thiện”. (Alcuin)