HẢI HẠC PHAN
"Sương sớm mai" của HS Mai Châu
Con họa mình trong tranh
Con họa mình trong tranh
Ký ức làm viền xanh của một tấm hình
Có nền người mẹ
Có cô bé bật khóc khi đi về trong bóng tối
Tuổi thơ!
Có một ngôi nhà con không tự mình mở được cửa bao giờ
Vẫn đợi người hàng xóm vỗ về
Nín đi con
Nín đi
Đừng khóc
Đợi chiếc xe đạp mẹ đi làm
kéo tiếng phanh két gỉ
Đợi bóng người bà lầm lụi
Bên bếp củi làm nhèm mắt buồn
Bởi nhen mãi lửa chẳng lên!
Con vẽ thêm sau cánh cửa chưa bao giờ có tên
Vùng vằng hằn học
Những cây mận cây đào bật gốc
Vì những khi vợ chồng giận nhau
Ba đem dao chặt
Những tấm kính vỡ tác hoang
Những chén cơm sứt
Mâm canh nguội lạnh máu tay mẹ chảy
Chiều muộn màng
Ru con
Không êm đềm như sông Ngàn Phố!
Mẻ chai găm nụ cười
Nát tan
Thèm khát được sang trang
Bên mảng màu vàng vàng
Lấp lánh
những ước mơ thắp lên từ vụn vỡ
mẹ chong đèn đợi con
Mong cánh cửa đại học hé mở
Mong con đi đến tận chân trời
Và nói yêu thích tự do!
Con xót xa đưa cọ vẽ thêm
Vết chân chim hằn sau đuôi mắt
Khó nhọc khép lại những ngày sống chật vật
Mất ngủ triền miên khi nghĩ thương con bơ vơ
Xứ người có ai ủ chăn ấm
cho đêm con nằm bớt lạnh
Có ai nói cho con thói đời đố kỵ, ghét ghen
Và con ơi, con đừng sống bon chen
Hãy để trái tim mình yêu thương
Đập đúng nhịp!
Tay con run
Vẽ mái tóc mẹ có dạn dày phủ trắng
Gốc na bên hiên nhà trái rụng
Lá bàng ối đổ về đông
Gió quật nghiêng cả tiếng nói thoảng như không
Mặt trời nằm yên trong phút giây
Trên đỉnh Giăng Màn nhòa sương tựa khóc
Có cô bé ngày xưa nép mình trong góc
Đi ra cúi nhặt
Chợt thấy dáng mẹ tưởng heo may
Còm gầy
Héo hon cho con tươi như sớm sáng
Tới ôm con vào lòng
Ấm ngỡ mùa xuân!
Thành Huế, 20/12/2012
(SH290/04-13)
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương
Thanh Thảo - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Thị Hồng - Tạ Hữu Yên - Bảo Định Giang