Con gấu và lũ cá hồi - Nhái bén gặp nạn

11:25 13/05/2008
Truyện ngụ ngôn của TRIỀU NGUYÊN


Con gấu và lũ cá hồi
                                                                          
Lũ cá Hồi từ biển vào cửa sông. Chúng bơi ngược dòng sông, gặp đoạn dốc, nước chảy rất siết. Ở đấy, có một cái thác cao, là mốc thử thách lớn đối với chúng. Nhiều con đã bỏ cuộc, bơi trở lại, chịu tiếng xấu với đồng loại và không vượt qua nổi. Chỉ những Con Cá Hồi dũng mãnh và khôn khéo mới vượt qua được chỗ thác để đi đến những khúc sông thơ mộng, làm đẹp cho cuộc đời, và có thể tự hào khi kể lại những điều mắt thấy tai nghe ở mặt sông, lúc trở về biển cả.
Tất cả những thành bại, những toan tính ấy của đám Cá Hồi gần như không tạo nên một mảy may đồng cảm ở các con vật trên cạn, nơi đám rừng mà con sông chảy qua. Bằng chứng là, ngồi chóc ngóc trên đỉnh cái thác vừa nói là một chú Gấu to, và chú ta nhìn những cú phóng thần tốc của lũ Cá Hồi với vẻ bình thản, xem chúng không khác bọt nước đang tung toé liên tục bên thân. Có điều, là với  bọt nước thì thỉnh thoảng Gấu đưa chân vuốt mặt, còn với bọn Cá Hồi thì chú đợi, một cách chắc ăn và không lâu lắm, để chộp một con phóng ngay cửa miệng chú. Chú bắt lấy và đánh chén một cách đương nhiên, không chút tư lự.
                                                        T.NG


Nhái bén gặp nạn
                                                                 
Nhái Bén đi kiếm mồi, chẳng may bị Rắn Nước rình, tớp lấy cặp chân sau vào mồm. Nhái Bén gào lên kêu cứu. Lũ ếch, chẫu chàng, ễch ương,..., họ hàng với nó nghe thấy, nhưng chúng vốn quá sợ Rắn Nước, không tên nào dám hó hé. Bọn Rầy, Châu Chấu, Cào Cào,..., bạn bè của nó nghe thấy, khuyên nó nên chịu theo số phận.
Dẫu biết họ hàng, bè bạn đều bất lực, Nhái Bén cũng không vì thế mà buông xuôi, nó vùng vẫy quyết liệt và cố hết sức để gào to hơn. Rắn Nước vừa có phần thấm mệt bởi sự quẫy đạp của Nhái Bén, mắt lại bị chân Nhái quào đau khiến cái nhìn bị nhoè nhoẹt và không trườn nhanh được. Một con ó đang bay ngang qua phát hiện ra, đảo cánh liệng xuống, dùng chân quắp lấy Rắn Nước rồi bay vút lên.
Nhái Bén thoát khỏi miệng Rắn Nước khi Rắn bị siết mạnh bởi móng vuốt ó. Tuy thân xác bị đau đớn, nó vẫn cố lê mình vào hang. Con Cóc già ở cạnh chỗ Nhái bén, sang thăm nó, nói “Bác đã chứng kiến tất cả, cháu xử sự như vậy là rất tuyệt”.
                                                       T.NG


TRIỀU NGUYÊN
(nguồn: TCSH số 145 - 03 - 2001)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN THIÊN VIỆTSau khi tốt ngiệp khoa Văn trường Đại học Tổng hợp Hà nội, tôi được phân làm biên tập viên của một tờ báo địa phương. Thế rồi khát vọng bay nhẩy và mong muốn kiếm ít vốn đã đưa tôi sang Liên Xô hợp tác lao động.

  • NGUYÊN QUÂNTheo chân những con người một thời bỏ chạy mất dép, giờ lũ lượt quay trở về với nhãn mác sang trọng Việt Kiều yêu nước và cùng lúc với sự khai mở cánh cửa hướng ra bên ngoài của nền kinh tế vốn rất cạn kiệt, trì trệ sau cuộc chiến tranh dai dẳng.

  • TÔN NỮ THANH TỊNHAnh nhìn đầu tiên của cô gái làm tôi xao xuyến. Đôi mắt long lanh, trên khuôn mặt trái xoan điểm nụ cười duyên, mái tóc đen mượt phủ ngang vai. Dáng nhẹ nhàng, thanh thoát trông như một nhành lan.

  • NGUYỄN HOÀNG ĐỨCA, không biết có phải cậu ta không, trông oách quá. Chợt cái thân hình mập ú xúng xính trong chiếc Veston ngoại lượn xoáy một vòng rất kiểu cách trên đôi giày bóng như quang dầu nơi khúc quặt góc hồ.

  • NGUYỄN CẨM HƯƠNGBỏ dép, tôi thả bộ trên cát ướt. Bàn chân chạm lên những xác cua còng, vỏ sò... có hơi kến một chút nhưng tôi được tiếp nhận sức sống dồi dào từ lòng đại dương thấm vào da thịt. Lâu lắm tôi mới lại đi trên bãi biển như thế này và hơn thế lại với một người đàn ông.

  • NGUYÊN QUÂNGã vẫn lầm bầm, cái điệu nói nuốt âm trong cổ họng càng làm tôi điên tiết. "Mẹ kiếp! đồ cơ hội!". Tôi chợt khoái trá, dù tôi biết chắc chắn rằng cái khoái trá ấy chẳng lọt đến đôi tai vểnh ngược rất khó ưa của gã nhà đò.

  • VĨNH NGUYÊNEm nằm trên tấm ra trắng. Dưới tấm ra còn lót đệm nước mát. Mắt nhắm. Lồng ngực phập phồng theo nhịp thở đều.

  • CAO GIÁNG HƯƠNGXin chúc mừng thành công của em. Chúc mừng em, người đạt huy chương sáng giá trong hội diễn...

  • NGUYỄN HÀO HẢITầu đi Vinh khởi hành lúc 9 giờ tối. Hoàng vội vã đi ra ga sau khi chạy ra phố mua sắm thêm một số đồ lặt vặt cho chuyến đi nghỉ mát ngoài dự kiến của anh.

  • NGUYỄN NHÃ TIÊNChiếc ba lô xọp xẹp đeo trên lưng một cách lỏng lẻo trông chẳng ra ký lô nào, ấy vậy mà cứ đi một quãng, Quỳnh lại dừng lại xóc xóc cái ba lô cho ngay ngắn trên lưng rồi lại bước đi tiếp. Động tác này có vẻ như một thói quen đã thành cố tật hơn là vì phải mang nặng nên tìm cách thư giãn nghỉ ngơi chốc lát.

  • VĂN NGUYỄNLy Ly tung chăn ngồi bật dậy, cặp mắt cô sáng quắc lên trừng trừng nhìn xuống mặt ông chồng già đang ngáy phò phò. Chẳng khác gì thây ma...

  • TRẦN THỊ HIỆPChập choạng tối có lệnh rút. Đây là lần đầu tiên sau ba ngày chiến đấu đơn độc trong lòng địch, chúng tôi mới liên lạc được với đồng đội và thật thất vọng, mệnh lệnh không phải giục xốc tới mà rút lui.

  • HUỆ MINHCả làng chẳng ai lạ gì chị. Người chị vừa ngắn vừa to. Bàn chân lại bé xíu, lúc nào cũng run rẩy đỏ bầm vì cố sức đỡ tấm thân đồ sộ. Nhưng tóc chị lại dài, óng mượt như nhung. Da chị trắng tinh như tuyết. Răng cũng đẹp. Chúng như những hạt bắp non mỏng mảnh.

  • ĐÀO DUY HIỆP     “Sao anh không về chơi thôn Vỹ?”                                    (Hàn Mặc Tử)

  • HÀ PHẠM PHÚDanh xưng Ba Nhạn có tính chất ngoại lai, bởi người Hạ Đan chúng tôi xưa nay không có thói quen gọi tên kèm theo thứ tự được cha mẹ sinh ra. Thói quen của chúng tôi là gọi tên bố, mẹ theo tên con.

  • PHẠM NGỌC TÚYĐó là xóm của dân ngụ cư. Họ đến đây tránh bom đạn ở làng quê, chiếm đất làng (và đất của người khác) rồi ở luôn.

  • HỒNG NHURét lập đông năm nay ập đến bất ngờ và có phần như khao khát. Sau đợt mưa hơi dai cuối mùa tháng chín, thời tiết trở lại khô ráo, những đám mây dày nặng còn sót lại của một tuần âm u vừa qua nhanh chóng bị dát mỏng ra, tản mát, bay lang thang trên bầu trời tuồng như vừa được đẩy cao lên một tầm, mới lạ và hàm chứa.

  • NGÔ VĂN PHÚSứ thần Trung Hoa mến tiếng vua Tự Đức, liền đem dâng một báu vật. Quan nội giám giở ra xem thì chỉ là một chiếc nghiên mực. Liền cất đi, không dâng lên.

  • NHỤY NGUYÊN

    …Tất cả đã sụp đổ. Anh ước sao ngay giây phút tối tăm ấy, vỏ đất bung vỡ, và anh cuộn mình rơi trọn vẹn xuống hố thẳm cảm nhận sự hân hoan tột cùng trong vạc dầu sôi ục hay giữa vũ điệu miên man của lửa…

  • UẤT KIM HƯƠNGHắn là một họa sĩ tài hoa. Khi đang ở tận cùng của khổ cực túng bấn, hắn tặng cho người, cho đời hằng trăm bức tranh sơn dầu với bút pháp lẫn tư duy lạ lẫm, độc đáo.