LÊ VĨNH THÁI
Con chim lạc bay về Tổ quốc
Minh họa: Nhím
tuổi nhỏ
mẹ ru nôi câu hò quê hương
ăm ắp
tôi lớn lên
điệu ru vào máu thịt
bản trường ca bất khuất
về dân tộc mình
quê hương
bài giảng lòng yêu nước
mảnh đất nơi tôi sinh nhuốm máu hồng
thuở cha ông
lời mẹ dạy
vườn cây gốc rạ quê hương
à ơ…
bốn ngàn năm
những giọt máu thành sông
con chim lạc hóa hình Tổ quốc
năm mươi lên rừng, năm mươi xuống biển
đất nước
già trẻ, gái trai ra trận
lũ phương Bắc khiếp sợ
cậu bé ba tuổi Thánh Gióng
trận Bạch Đằng máu giặc đỏ sông
ải Chi Lăng vết nát muôn thây
quân hùng bỏ mạng dưới tay người anh hùng áo vải
tướng mạnh chui ống đồng bỏ chạy
chẳng dám quay mặt về nước Nam
dân tộc bốn ngàn năm
đóng đinh vào kẻ thù xâm lược
giờ, nghe quê hương bị lũ quạ diều vây
con cá đưa vô miệng bị giật ngang cuống họng...
quân giặc dẫn mưu đồ xâm lăng
đời làm thơ
thơ chưa trả nợ nước
thân chưa đền ngửa mặt biết nhìn ai
tôi viết bài thơ quê hương
đã nghe vang tiếng kèn hiệu lệnh
con dân Việt giương cung thẳng tiến
nơi biên cương Tổ quốc màu xanh
Trường Sa - Hoàng Sa nay hóa Bạch Đằng
đất nước ra trận
biển cuộn sóng chôn lũ xâm lăng
quê hương
những đứa trẻ lớn lên
bằng bài hát ru nôi của mẹ
dòng sông cuộn sóng bốn ngàn năm kiêu hãnh
chảy trong mình dòng máu hùng anh.
Biển
Ngày ăm ắp giấc mơ biển
Những ban mai chật kín trên mỗi bong tàu
Người úp mặt cưu mang trên đầu ngọn sóng
Dưới lòng sâu một nỗi bao dung
Biển từng ngày vỗ ru sóng về đất mẹ
Của những giấc xanh chín mọng yên bình
Như thuở năm mươi buổi đầu đi dựng nước
Và bão nổi lên từ đêm cường bạo cắm lòng sâu
Những tưởng nhận ra mà quay đầu sám hối
Đã quên đi bao nhân hậu thuở nào
Bầy bại tướng dập đầu được cấp ngựa, thuyền trở về cố xứ
Chánh tà ngàn năm vẫn không nhớ nổi hay sao?
Ngày biển động nổi lên cơn bão tố
Triệu con tim dồn dập ải Chi Lăng
Ngọc Hồi, Đống Đa vang tiếng quân reo mừng thắng trận
Sóng cuộn Ninh Kiều đến cửa Bạch Đằng giang
Biển dậy sóng, từng ngọn nối nhau lao về phía trước
Ầm ầm sục sôi cháy bỏng căm hờn
Lớp lớp cuộn vùi lũ cuồng ngông tận đáy
Thanh bình reo ca hào khí bốn ngàn năm.
(SH304/06-14)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong