Chuyến tàu không sân ga

15:56 27/11/2008
HƯƠNG LAN(Tặng mẹ)Mẹ tôi mất trong một lần sinh khó. Mấy tháng sau, đứa em gái bất hạnh của tôi cũng không sống nổi vì thiếu sữa mẹ. Năm ấy tôi mới được sáu tuổi. Rồi thầy tôi (tôi gọi cha bằng thầy) đi thêm bước nữa. Cũng như những phụ nữ muộn chồng khác, người mẹ kế của tôi tính tình luôn cau có khó chịu, hình như đó là tâm lý chung của họ.

Từ hôm lấy vợ kế, thầy tôi gửi tôi về sống trong sự che chở đùm bọc của ông bà nội. Đêm nào bà nội cũng vỗ về cho tôi ngủ bằng những câu hò ru con như Cái bống là cái bống bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người...; Con cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao...; Bồng bồng cõng chồng đi chơi, đi qua thửa ruộng đánh rơi mất chồng... cho đến những câu chuyện cổ tích như Thạch Sanh - Lý Thông; Sọ Dừa..., mãi sau này tôi vẫn nhớ như in. Những đêm mùa đông lạnh buốt, không yên tâm với chiếc chăn bông mòn cũ, bà lại ủ kín thân thể bé nhỏ, gầy guộc của tôi trong vòng tay ấm áp của bà.

Nhà nội tôi thuộc loại đủ ăn đủ mặc. Ông tôi theo nghề dạy học. Tuy sống ở vùng nông thôn, nhưng tôi không phải đi cắt cỏ chăn trâu hay phụ giúp việc đồng áng như những đứa trẻ cùng trang lứa. Ông nội cứ bắt tôi nắn nót từng con chữ và đọc những cuốn sách dày cộm. Nhiều khi tôi len lén trốn ra cánh đồng đầu làng, thích thú nhìn ngắm lũ bạn chạy nhảy, bắt bướm thả diều. Những lần như thế mà bị ông thấy được, tôi phải nằm dài trên tấm phản gỗ, thin thít dưới cây roi song nghe ông răn dạy. Niềm vui duy nhất của ông tôi là mong tôi học được vài ba chữ "phòng thân sau này...". Mẹ kế gá nghĩa vợ chồng với thầy tôi lúc đã muộn tuổi, không còn khả năng sinh nở. Tôi là đứa cháu duy nhất, dù ông bà có hơi buồn vì tôi là con gái, thì vẫn cứ dành hết tình thương cho tôi. Được sống trong tình thương bao la ấy, tôi không còn cảm giác là đứa con thiếu mẹ. Với tuổi thơ tôi, bà nội chính là mẹ.

Nhưng những ngày hạnh phúc ấy kéo dài không bao lâu. Khi tôi lên mười, ông bà nội tôi lần lượt ra đi theo quy luật cuộc đời. Thầy lại đưa tôi về sống chung với mẹ kế. Làng tôi, hay đúng hơn là mảnh đất ngày xưa thầy mẹ tôi chọn để khởi nghiệp, có cái tên là Trung Đình, một vùng đất nổi tiếng nghèo của Thanh Hoá. Ngoài những cánh đồng bạc màu, người dân ở đây chỉ còn biết bám víu vào những nương vườn trồng thuốc lào, dù có được mùa thuốc cũng chẳng thể nào đủ ăn. Sự thiếu đói luôn đồng hành với người dân Trung Đình. Bọn trẻ nhỏ ngoài việc phải đi chăn thả trâu bò còn đảm nhiệm thêm việc cải thiện bữa ăn trong gia đình bằng những rổ rau má nhặt hái được. Mỗi bữa ăn có khi chỉ toàn là rau, hết luộc lại nấu canh.

Thầy tôi cũng là một nhà giáo. Ông rất tôn trọng chữ nghĩa nên dù có nghèo khó tôi vẫn được cắp sách đến trường. Ngoài thời gian dành cho việc học, tôi theo lũ trẻ trong xóm đi mò cua bắt ốc hoặc nhong nhong trên lưng mấy chú trâu chạy rông khắp cánh đồng làng. Những bãi cỏ xanh non và dòng sông hiền hoà đã trở thành nguồn sống tinh thần tuyệt vời cho tuổi thơ tôi. Chiều chiều, khi những con trâu bận nhồi nhét rơm rạ, cỏ non cho đầy bụng, tôi lại kiếm một tán cây râm mát ngồi học bài, đọc sách, đến khi trời nhá nhem mới lùa trâu về, rồi phụ mợ (tôi gọi mẹ kế bằng mợ) lo việc bếp núc, và nghe những lời quở trách vô cớ cũng đã thành quen.

Cuộc sống cứ trôi hồn nhiên như thế cho đến khi người con trai ấy bất chợt xuất hiện đúng trong tuổi trăng tròn của tôi... Đó là vào một buổi chiều tháng ba, có hai người đàn ông lạ, một già một trẻ đứng ngơ ngác trước cổng nhà tôi. Thấy tôi đang múc nước nơi cái giếng trước sân nhà, người lớn tuổi liền hỏi với qua hàng rào: "Cô gì ơi, cho tôi hỏi nhờ chút. Đây có phải nhà ông giáo Thảng không cô?". "Dạ phải" - Tôi đáp và đoán là bạn cũ của thầy nên đi vội ra cổng mời họ vào nhà. Người đàn ông lớn tuổi hết nhìn khắp căn nhà lại quay nhìn tôi, miệng cứ tủm tỉm cười khó hiểu. Riêng anh thanh niên có vẻ ngượng ngùng, mặt đỏ bừng mỗi khi bị tôi bắt gặp đôi mắt liếc nhìn. Cả hai người ăn mặc bảnh bao trang trọng. Nhìn dáng họ có vẻ hơi mệt mỏi, tôi đoán chắc họ phải đi một quãng đường khá dài mới đến được đây. Một linh cảm mơ hồ nào đó khiến tôi nghĩ rằng, họ đến đây không đơn thuần chỉ ghé thăm như người lớn tuổi tự xưng là bạn của thầy, mà còn có cái gì đó liên quan đến tôi. Có lẽ nghe thấy tiếng cười nói trong nhà vọng ra nên thầy tôi từ vườn sau đi vào. Người đàn ông lớn tuổi lên tiếng hỏi trước: "Phải giáo Thảng đó không?". Thầy tôi ngẩn nhìn một thoáng rồi cười lớn: “Chà! Đúng là ông Hậu đây mà, ngọn gió lành nào đưa ông bạn đến nhà tôi thế này”. “Lâu lắm rồi phải không bạn già?”. “Cũng phải đến mười năm chứ chẳng ít...” Thầy tôi vừa trả lời vừa nắm chặt bàn tay to bè của ông Hậu. “Ừ, bọn mình cũng bạc tóc hết còn gì, cứ nhìn lũ trẻ nó lớn mới biết thời gian qua nhanh và mình đã già. Đây là thằng cu Tuyến, vào bộ đội rồi đấy. Ông trông nó có khác gì bọn mình ngày xưa đâu. Còn đây chắc là cái Tuyền, trông nó giống mẹ ghê nhỉ, mới thoáng gặp trước cửa nhà tôi hơi giật mình”.

Đứng pha trà dưới chái bếp, tôi cũng nghe rõ mồn một câu chuyện râm ran ở nhà trên. Tôi nhận thấy chưa bao giờ thầy tôi lại vui vẻ đến thế. Và quả nhiên linh cảm của tôi đúng... Vẫn tiếng nói ồm ồm của ông Hậu: "Ông còn nhớ chuyện ngày xưa không, hôm nay tôi dẫn thằng bé đến đây để thực hiện lời giao ước trước kia... Chúng nó mà giúp anh em mình thoả nguyện thì hay biết mấy...". Suýt nữa tôi đánh rơi cả khay trà. Vừa bưng trà ra vừa xấu hổ đến trân người, tôi chẳng biết trốn vào đâu để che giấu khuôn mặt đỏ bừng như quả gấc chín của mình. Chừng như thầy đoán được tâm trạng lúng túng của tôi nên lên tiếng: "Con xem ra chợ, nhờ mợ kiếm giùm con cá gáy rồi nhặt mớ me đất. Trưa nay thầy muốn mời bác Hậu, anh Tuyến được thưởng thức tài nấu nướng của đứa con gái rượu và đặc sản vùng đồng đất quê mình... À! Để thầy giới thiệu qua cho hai đứa làm quen với nhau. Anh chàng bộ đội điển trai này là Tuyến con trai đầu của bác Hậu, bạn ngày xưa của thầy mẹ con, còn đây là con bé Tuyền. Có thấy lạ khi tên hai đứa giông giống nhau không, bởi trước kia có một lời giao ước giữa hai gia đình khi mẹ cái Tuyền mới mang thai, nếu sinh trai thì là anh em, còn gái thì kết làm thông gia. Lấy tên giống nhau mà đặt kẻo thời buổi loạn lạc dễ thất lạc...” Thầy tôi nói một hơi dài. Tôi liếc nhìn anh Tuyến, anh cũng ngượng ngùng chẳng khác gì tôi. Dạ liều một tiếng, tôi quay lưng chạy ù ra ngõ. Mợ có một sạp hàng tạp hoá ở chợ, tôi ra đó truyền đạt lời nhắn của thầy. Nghe xong mợ tủm tỉm cười nguýt dài, đôi mắt có đuôi - "Thế là nhất chị rồi, sắp được về làm dâu ông cán bộ cao cấp đấy nhé". Đi chợ xong, mợ cũng vội dọn dẹp quán hàng để về. Mợ tôi được cái rất tôn trọng khách của thầy.

Theo thông lệ, cơm nước xong mợ đi quanh làng xem có ai cần bán những sản vật trong vườn thì mặc cả bán mua, còn thầy thì vào phòng đọc sách đến khuya. Nhưng hôm nay thì khác, chẳng biết thầy đã chuẩn bị từ lúc nào một bình rượu to, cùng bác Hậu trải chiếu trước hiên nhà vừa nhâm nhi vừa gợi lại những kỷ niệm từ xa xưa. Anh Tuyến chẳng biết làm gì nên ra giếng phụ tôi rửa chén bát. Sự bỡ ngỡ, ngượng ngùng không còn nữa, chúng tôi nói chuyện với nhau thoải mái tự nhiên hơn. Anh Tuyến hơn tôi bốn tuổi, hiện là bộ đội, đang đóng quân cách làng tôi cũng không xa lắm. Anh chân tình kể rằng, từ lâu đã biết giữa hai gia đình có một giao kết hôn ước, bố mẹ anh cũng từng hết lời ca ngợi tính cách của thầy mẹ tôi. Lần này, anh theo bố về thăm thầy tôi như một sự tò mò muốn biết, và biết đâu...

Nhà anh Tuyến ở huyện Đông Sơn, cách làng
tôi hơn chục cây số. Đêm hôm ấy, hai cha con anh ở chơi nhà tôi đến khuya mới ngỏ ý quay về. Thầy mợ tôi níu kéo mãi không được, vì sáng mai anh Tuyến phải lên đường về đơn vị. Đưa anh ra đến đầu làng, khi chia tay, chẳng hiểu vì sao tôi có cảm giác buồn buồn.
Không lâu sau, vừa đi học về, tôi thấy mợ tôi với cái cười, cái nguýt dài quen thuộc chìa cho tôi lá thư. Cố  trấn tĩnh sự nôn nóng, chờ đến lúc xuống bếp lo việc nấu nướng, nhìn quanh không thấy ai, tôi mới nhè nhẹ bóc thư, để rồi vừa ngượng ngập vừa lâng lâng sung sướng. Trên tờ giấy học trò kẻ ngang là những dòng chữ nghiêng nghiêng còn thơm nồng mùi mực:
Tuyền thương
Có thể em rất ngạc nhiên khi đọc những dòng chữ này. Quá đường đột phải không? Chỉ mới 5 ngày sau khi được gặp em mà anh thấy dài quá. Suốt 5 ngày qua chưa lúc nào anh nguôi nghĩ về em.
Tuyền ơi, có lúc anh tự hỏi, phải chăng thầy mẹ chúng ta đã hiểu được chúng ta từ khi em đang còn ở trong bụng mẹ. Thú thật, khi theo thầy đến nhà em, phần thì để chiều thầy, phần để thoả tính tò mò trong anh... Nhưng rồi em có biết không, chỉ mấy tiếng đồng hồ ở bên nhau mà anh như cảm thấy em đã là một phần của cuộc đời anh. Em hãy đồng ý cho anh được tiếp tục viết những dòng thư với tất cả tấm lòng chân tình của người lính trẻ, không phải ngại ngùng, không phải che đậy nhé em.

...
Đọc đi đọc lại từng câu chữ đầy tình cảm của anh, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran bởi sự bày tỏ qúa thân mật và nhanh chóng của anh, rồi tự nhủ có lẽ đây là tính bộc trực, đặc trưng của người lính. Cả buổi cơm tối tôi cứ lấm la lấm lét nhìn thầy mợ và cứ có cảm giác như cả hai người đang đọc thấu những cảm xúc trong tôi, nhất là những lúc thầy mợ nhìn nhau và trao đổi những nụ cười là lạ. Đêm ấy, tôi chẳng tài nào dỗ được giấc ngủ, cứ trăn trở thao thức trông trời mau sáng để đọc bức thư thêm lần nữa, dù tôi đã thuộc làu những dòng chữ nghiêng nghiêng lần đầu đến với tôi... và còn mong trời mau sáng để hồi âm cho anh...

Từng bức thư còn thơm mùi mực, từng con chữ gần gũi thân mật cứ đều đặn đến với tôi. Nét chữ nghiêng, lời lẽ trìu mến đã trở thành niềm vui, thành thứ không thể thiếu trong lòng tôi, và từ đó tôi biết buồn biết giận những khi phải ngóng đợi thời gian dài không nhận được thư, để rồi phải ân hận trách mình khi anh cho biết đó là những khoảng thời gian anh quá bận quân vụ hay đi hành quân xa.
Tình yêu đầu đời của tôi là như thế đó. Một chàng hoàng tử khoác bộ quân phục xanh, chỉ bằng những dòng chữ đầy ắp sự âu yếm mặn nồng, đã đánh động trái tim cô bé Lọ Lem vừa độ trăng tròn là tôi.

Hạnh phúc thật sự đến với tôi sau hơn ba tháng chờ đợi. Hôm ấy, dù anh đã báo trước sẽ về thăm tôi trong kỳ phép, tôi vẫn thắc thỏm hồi hộp, cả ngày hết đứng lại ngồi mong trời mau ngả về chiều, rồi lại lo âu vớ vẩn... nhỡ như anh trễ hẹn hay không đến...
Và anh đã đúng hẹn. Thoáng thấy anh trước cổng, tôi rất muốn chạy ào ra ôm chầm lấy anh, nhưng đôi chân lại nặng như chì. Chẳng phải vì sự có mặt của thầy mợ tôi, cho dù họ không ở đó chắc chắn tôi cũng chưa đủ can đảm lao vào vòng tay anh như trong ý tưởng. Tôi ngồi chết dí ở xó bếp cho đến khi thầy lên tiếng gọi:
- Cái Tuyền đâu rồi, sao không mang nước mời khách?

Mang khay nước từ bếp lên nhà, tôi không tự tin lắm sẽ giữ được bình tĩnh trước anh; đôi chân vốn nhanh nhảu chạy nhảy giờ đây luống cuống vụng về muốn ngã. Thầy tôi cứ dồn dập hỏi chuyện, anh mải chăm chú nghe rồi trả lời, không dám nhìn lên... Tôi dám chắc nếu anh chỉ nhìn tôi thôi, cũng đủ khiến tôi đánh rơi khay trà. Thầy tôi chẳng phải không hiểu tình ý của cả hai đứa đang rất muốn có được chút thời gian riêng tư; mặc dù thầy rất muốn thắt chặt hơn tình bạn ngày xưa với bác Hậu bằng việc kết thông gia, nhưng ông vốn nghiêm khắc với con cái trong quan hệ nam nữ, nên cứ lờ đi bằng những câu chuyện mang tính thăm hỏi việc nhà, việc quân của anh. Mãi như thế cho đến cuối chiều, mợ từ chợ về - thường thì bao giờ đàn bà cũng tinh tế hơn - mợ nhờ khéo thầy vài chuyện vặt trong nhà, tạo điều kiện cho tôi và anh được tự nhiên chuyện trò. Sau bữa cơm, anh lại có cớ ra phụ tôi rửa bát. Lần thứ hai bên giếng nước, một cái chạm tay vờ vô tình, chút tia mắt nồng nàn càng làm chúng tôi gần nhau hơn. Thật ra tình cảm của tôi và anh dành cho nhau gần như đã thổ lộ hết qua hàng chục bức thư, nên cũng chẳng ngại ngùng gì khi chuyển thành lời những dự định về tương lai sau ngày anh phục viên. Anh hoàn toàn tán đồng ước mơ của tôi là trở thành một cô giáo ngay trên quê Đông Sơn của anh.

Giấc mơ về cuộc sống sẽ có nhau cứ lớn dần theo những lần về phép của anh. Thầy tôi cũng bỏ bớt việc “giám sát” con trẻ. Mợ tôi thì đã xem anh như rể con trong nhà, bà đối đãi với anh ngày càng dịu dàng. Thời buổi kinh tế khó khăn nhưng bữa ăn nào có anh cũng thịnh soạn hơn hẳn ngày thường. Mợ tôi lại còn đi khoe khắp chợ khắp làng về sự giỏi giang của anh, khi vừa được anh sửa lại cái chuồng gà hay đánh cỏ cho ngoài vườn. Càng ngày anh càng dành nhiều thời gian nghỉ phép cho tôi. Bác Hậu cũng sang thăm thầy tôi thường xuyên hơn. Có lúc ông vừa cười vừa nói dỗi: “Bây giờ nó chỉ biết nịnh bố vợ, quên mất ông bố đẻ này rồi...”.

Rồi cho đến một hôm...
Tôi nhận được thư anh đúng vào lúc gia đình tôi đang phải đối mặt với những khó khăn chung của xã hội, gian nan trong cuộc cải cách ruộng đất, phong trào đấu tố mỗi lúc một căng thẳng. Thầy tôi bị nhiều đơn thư tố cáo là con nhà địa chủ, là gian thương. Cứ một lời chỉ điểm hay một lá đơn được gửi đến uỷ ban là thầy tôi phải khăn gói lên xã; cả mợ và tôi cũng bị cách ly để điều tra, thẩm vấn. Gia đình nội tôi cho đến đời thầy tôi là ba đời làm nghề giáo, của nả, đất đai chẳng có là bao, ngoài mấy kệ sách vở đầy ắp. Mợ tôi là loại chạy chợ, buôn thúng bán mẹt đắp đổi qua ngày nhưng bị kết tội là gian thương, là bóc lột. Chẳng lẽ người có nhiều chữ, nhiều sách như thầy tôi cũng là địa chủ? Mãi sau này gia đình tôi mới được xác minh là “không có vấn đề gì nghiêm trọng”. Cho đến lúc đó thì cả nhà đã phải trải qua nhiều tháng nơm nớp lo sợ bởi nhiều áp lực đè nén. Thầy tôi ăn không ngon ngủ không yên, người gầy sọp, bạc trắng cả đầu... Vậy là khá lâu rồi tôi không nhận được thư từ của anh, nên bây giờ cầm lá thư với nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc tôi mừng lắm. Nó đến đúng lúc tôi hoàn toàn suy sụp tinh thần. Lần tay mở phong bì, tôi thầm tạ ơn trời đất còn giữ cho tôi một niềm tin yêu. Nhưng tôi chết sững ngay khi đọc dòng chữ đầu tiên:

Cô Tuyền!
Suy nghĩ thật nhiều, tôi quyết định viết lá thư này cho cô, dù việc làm này thật khó khăn với tôi.
Suốt thời gian qua, được yêu cô, tôi cứ ngỡ như cuộc đời đã quá ưu ái với mình. Cuộc sống của tôi hầu hết thuộc về cô. Tôi tự hào với bạn bè, gặp ai tôi cũng muốn khoe người yêu của mình. Bạn bè, đồng chí ghen tị với tôi vì tôi có người yêu vừa xinh đẹp, vừa  ngoan lại con một gia đình có phẩm chất... Vậy mà giờ đây khi mọi chuyện đã rõ ràng, tôi mới biết mình bị mắc lừa. Gia đình cô, một gia đình có ba đời là địa chủ. Thì ra người con gái tôi yêu, người tôi định chọn làm vợ lại được nuôi nấng trong một gia đình có thói quen bóc lột. Cô được nuôi lớn bằng xương máu của người dân nghèo...Có lẽ không thể kể hết và cũng không nên kể nhiều hơn nữa sự tàn bạo mà bọn địa chủ các người gây ra cho nhân dân... Hôm nay, tôi viết bức thư này, chỉ để nói với cô một điều, rằng với tư cách là một chiến sỹ đã được đứng trong hàng ngũ của Đảng, tôi không thể trở thành thành  viên của gia đình cô. Tôi xin được từ hôn với cô..
             
Người tôi lả dần. Lá thư vẫn dính chặt trên bàn tay tôi run rẩy. Năm năm thương yêu, nhớ nhung và hy vọng đã tan thành mây khói chỉ bằng chừng ấy con chữ cứng nhắc lạnh lùng... mà lại quá đỗi thân quen.
Đã mười hai giờ trưa. Cô phục vụ mang phần ăn đến, bà lúng túng, rồi nhận luôn phần cho người đàn ông cũng ngang chừng tuổi mình, đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh suốt chặng đường hàng trăm cây số:
-Bác gì ơi, tôi nhận giúp phần bác đây này, dậy ăn  kẻo nguội hết.

Đưa tay nhận cái khay từ bà một cách lơ đễnh, ông lại nhắm mắt như cố dỗ lại giấc ngủ. Không biết ông ấy ngủ thật, hay ngủ giả. Có lẽ ông ấy mệt vì không quen tàu xe đường dài - bà nghĩ thế nên ngồi xích ra và lặng lẽ dùng cơm. Dù đã cố tránh nhưng sự lắc lư của đoàn tàu vẫn đẩy dần cái đầu có mái tóc thưa, bạc ngả xuống vai bà. Muốn tạo thuận lợi giúp người bạn già nên bà cứ để vậy, và chẳng hiểu sao bà bỗng có chút cảm giác quen quen với người đồng hành ngồi chung băng ghế này. Cảm giác ấy bắt bà quan sát ông ta kỹ hơn. Chợt bà phát hiện ra vết sẹo dài ngay giữa đỉnh cái đầu đang tựa hẳn lên vai mình "... Nếu tầm ngắm của bọn Tây chỉ hạ thấp xuống một tí thôi, thì anh làm gì còn cơ hội được ngồi rửa chén bát với Tuyền..."  - một câu nói vẫn còn đọng lại lờ mờ trong ký ức của bà chợt hiện về. Bà giật thót cả người - Ừ nhỉ, cũng vết sẹo ấy, chẳng lẽ ở đời lại có sự trùng hợp sít sao đến thế ư? Ấn tượng sâu đậm về mối tình đầu đầy thơ mộng và cũng đầy hụt hẫng khổ đau đang bồi hồi sống lại trong bà. Đã mấy mươi năm, gần hết một đời người rồi còn gì nữa...

Bà lại ngồi trầm ngâm. Bà nhớ lại, khi mới bước lên tàu, hình như ông ta cứ nhìn mình chằm chằm. Rồi cái nhìn ấy đã mau chóng chuyển sang hướng khác. Lúc bấy giờ bà cho là chuyện bình thường nên chẳng mấy để ý.
Một thời gian khá dài sau lúc nhận được bức thư "từ hôn" của Tuyến, khi niềm tin vào sự trung thực chân chính của cuộc sống đã về lại với gia đình Tuyền, cũng là lúc cô bắt đầu nhận được những lá thư có nét chữ nghiêng nghiêng một thời quen thuộc. Nhưng Tuyền không đủ can đảm để mở những lá thư ấy ra đọc. Cô rất sợ những lời lẽ đã từng thương yêu hứa hẹn và cũng đã từng cương quyết cự tuyệt mình. Nhiều khi cô tự hỏi, sao tất cả những điều đó lại có thể cùng tồn tại trong một con người? Rồi cô lại sợ sự mềm yếu của chính bản thân.

Người đàn ông đã hết ngủ gà ngủ gật. Bà xoay người cố ngắm nhìn ông kỹ hơn. Bà xuýt reo lên: “Có phải...”. Nhưng bà đã trấn tĩnh được. Chẳng hiểu có linh cảm gì không, hoặc vì một suy nghĩ nào đó, mà người đàn ông cũng quay sang nhìn bà thêm một lần nữa. Gương mặt ông hơi tái đi. Trên khoé môi ông giật giật. Nhưng đó cũng chỉ là khoảnh khắc. Ông lại đưa mắt về phía cửa sổ toa tàu, và nhìn mãi về hướng ấy. Bà tự trấn an - có thể mình nhầm lẫn; ở đời có biết bao nhiêu cái giống nhau và có biết bao điều trùng hợp.
Tiếng cô phát thanh viên lanh lảnh báo, tàu đã dừng ở sân ga Huế. Bà lặng lẽ thu dọn hành trang, gật đầu chào người đàn ông đã từng đồng hành với mình trong một quãng thời gian khá dài...
                                             H.L

(nguồn: TCSH số 206 - 04 - 2006)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • PHAN XUÂN HẬUTôi trở về quê sau mười năm xa cách. Quê tôi nằm cuối con sông Vẹn, con sông này là nhánh của sông Dinh, bắt nguồn từ dãy núi Gám, chảy qua bến Dền. Nơi đây xưa kia là kinh đô của vua Dền. Vua Dền tụ tập lực lượng chống lại nhà Trần khi đó đang trấn áp nhà Lý. Vua Dền là hậu duệ của Lý Thái Tổ, ông không chịu sự chuyên quyền của vua tôi Trần Thủ Độ bèn lập căn cứ ở miền Tây Yên Thành, tức quê tôi, và Dền là kinh thành của ông, dân quen gọi ông là vua Dền.

  • NGUYỄN VĂN VINHTết Mậu Thân năm ấy tôi tròn mười sáu tuổi. Soi gương, tôi thấy y xì một con bé tóc lơ xơ hoe nắng, xấu tệ.

  • CHÂU DIÊNĐơn vị của tôi đi bộ từ một tỉnh miền Trung, lên qua Mường Phăng thì Điện Biên đã giải phóng. Sau một tháng đi bộ nhưng gần như chạy bộ, chúng tôi được phép nghỉ lại hai ngày ở một bản, hồi đó bản này nằm khá sâu trong rừng, nhưng nay thì nó đã ở bên một nhánh đường mới làm dẫn ra phố huyện Tuần Giáo để nối vào con đường số 6 chạy tuốt lên Điện Biên Phủ.

  • NGUYỄN TRƯỜNGLàng Hạ nằm phía hạ nguồn sông La Ngà. Đất chật. Người đông. Đói nghèo thành nếp. Hồi hai bên đánh nhau, nơi đây là vùng địch hậu. Giải phóng hơn chục năm mà làng Hạ đói nghèo vẫn hoàn nghèo đói. Không ít người bỏ làng đi xa chẳng thèm ngoái cổ nhìn lại. Vậy mà hơn mười năm lại đây, nhờ vực dậy cái nghề tơ tằm truyền thống vốn có từ xưa, làng Hạ đang trở thành một làng nghề giàu có nhất nhì trong vùng. Nhà cũ lỗi thời phá đi xây mới. Đường làng bùn lầy được thay bê-tông. Trường tiểu học tranh tre nứa lá hồi nào nay lên hai tầng. Điện lưới dọc ngang khắp làng đã đẩy năng suất ươm tơ kéo sợi lên cao chưa từng thấy. Chất lượng tơ tằm đạt chuẩn xuất khẩu. Hàng bán chạy hơn cả tôm tươi. Thu nhập người dân ngày một cao.

  • LÊ TRÂMNgồi với tôi và Kh là một đôi nam nữ còn khá trẻ. Chàng thanh niên, theo lời gã, vừa mới về từ Thái Lan sau khi trúng một hợp đồng béo bở. Gã là đại diện của một công ty xuất nhập khẩu nổi tiếng ở bên ấy.

  • NGÔ TỰ LẬPCó lẽ tôi đã ngủ rất lâu trước khi bị lay dậy một cách dữ dội. Tôi cố nằm thêm, mặc dù đó không phải là thói quen của một người lính cũ. Thường thì tôi bật dậy ngay. Trước khi tôi vào lính, cha tôi, một đại tá từng trải ba cuộc chiến tranh, chỉ dặn mỗi một câu: “Hãy chồm dậy ngay tiếng còi báo động đầu tiên!”. Lời dạy của ông tôi làm theo trong suốt thời gian tại ngũ và cả khi giải ngũ. Nhưng có những lúc ta không làm chủ được mình. Tôi thấy mình đau ê ẩm và phải một lúc khá lâu sau tôi mới chậm chạp mở mắt.

  • PHẠM THỊ CÚCTừ những ngày thơ bé còn cắp sách đến trường cho đến khi đã bước vào đời, con cái đã khôn lớn và trưởng thành, trong ký ức của tôi vẫn luôn lưu giữ những hình ảnh sinh động và kỳ diệu của hàng ngàn con cò trắng rợp cả cánh đồng bát ngát, những cánh rừng và vườn cây trĩu nặng vô vàn chim chóc, hình ảnh chim cò thân thiết đậu cả trên vai người, trên đầu người, quẩn dưới chân người... là chuyện của Vùng Đồng tháp Mười qua những trang viết hấp dẫn của các nhà văn Sơn Nam và Đoàn Giỏi.

  • MAI NINHTrong khoảng giữa buổi chiều thăm viếng cơ sở và dạ tiệc, tôi chạy về nhà thay quần áo. Dưới vòi nước ấm, tôi nao nao xúc động nhớ lại từng khuôn mặt bạn bè. Ngoài một hai người thỉnh thoảng gặp nhau nhờ ở lại nơi này sau khi tốt nghiệp, còn hầu hết thì sau một phần tư thế kỷ đã qua đi, bây giờ mới tái ngộ. Làm sao không ngẩn người trước những tên bạn ngày xưa mặt mũi căng hồng tí tửng nhố nhăng, giờ đây làn da gấp nếp, râu ria đạo mạo, ra dáng sếp lớn sếp nhỏ cả rồi. Và dấu chân chim của thời gian càng rõ rệt hơn nữa, nơi những cô đầm bạn gái của tôi.

  • MAI NINH- Rối, Rối ơi! Dậy đi nào. - Nằm mãi đây cũng đừng hòng có ai lượm xác đem chôn. - Dậy đi! Rối ơi.

  • ANH DƯƠNGCòn sống đến nay, ông tôi phải hơn trăm tuổi. Trước ngày chết, ông kể cho tôi câu chuyện thương tâm này.

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNG1. Từ Huệ nằm thiêm thiếp bên cạnh án thư. Tóc râu chàng bạc trắng. Đêm qua, ngoài trời mưa gió to quá. Chàng không làm sao ngủ được. Từ Huệ sợ mưa, sợ phải nghe thấy những âm thanh cuồng nộ của trời đất. Điệu luân vũ ấy là nỗi ám ảnh khi chàng còn là một anh khóa vô danh.

  • PHAN TUẤN ANHLớp Lý trong một chiều nhốn nháo. Vài đứa con gái ngồi sụt sùi cho nhân vật nữ trong phim trên ti vi chết sớm và nguyền rủa đạo diễn như một tay giết người. Những đứa con trai thì tiếc rẻ cho một vài pha bóng hụt tối qua, để lại hậu quả là mất hẳn một "tháng lương" mà nhẽ ra đã có thể lĩnh sáng nay tại... chủ quán.

  • NGUYỄN VIỆT HOÀLGT: Khi ánh sáng phản chiếu từ mặt trái đồng tiền ùa vào cánh cửa làng mở rộng, “sức nóng” của nó gần như thiêu rụi mọi nền tảng đạo đức một bộ phận không nhỏ đám thượng lưu gồm cả quan viên hương lý. Căn bệnh mà tác giả Nguyễn Việt Hoà mổ xẻ trong truyện ngắn dưới đây, dẫu chưa cao tay để diệt bằng hết những vi-rút-làng, song việc ngăn chặn một đại dịch bắt đầu là có thể...S.H

  • TRẦN HẠ THÁP1/ Người đàn ông đang huơ rìu. Liên tục những bi củi tươi bị xé phanh, toang toác. Gió lạnh một buổi tàn đông, sắp Tết nhưng trên khuôn ngực mồ hôi loang lổ như mưa. Xóm lò heo. Buổi sáng chưa mở mắt đã hỗn độn, mù trời hơi nước. Cái thế giới được khoanh vùng bằng tiếng kêu bi thiết các con vật thảm tử. Mùi phân chuồng phát tán, nghẹt thở. Tiếng người lê la trả giá, mặc cả. Tiếng cười rộ lên đắc ý trộn lẫn tiếng chửi thề tục tằn đe doạ. Đâu đó, mơ hồ giọng trẻ con khóc và tiếng ru hò ngái ngủ xa xôi…

  • NGUYỄN NGỌC LỢITôi diện bộ "téc gan" quân nhu, dắt súng vào người, dặn dò cậu lái xe rồi hoà vào dòng người đi ra sân bay. Được giao nhiệm vụ về nước sắm hàng, gặp một sự kiện quan trọng, tôi không muốn bỏ lỡ dịp được chứng kiến. Thị xã Lộc Ninh năm 1973 đã trở thành thủ đô của chính phủ cách mạng.

  • THÁI BÁ TÂN…Con chim hung dữ màu đen là trọng tâm của bức tranh, được ông giành hết tâm sức miêu tả rất sống động. Trong tranh, nó đang bám chân vào ngực Prômêtê, xoè hai cánh giữ thăng bằng, chiếc mỏ khoặm ngậm một miếng tim vừa moi từ lồng ngực khổng lồ của chàng…

  • NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾNMọi người đến Huế với những lí do khác nhau. Riêng các văn nghệ sĩ thì thường đến để tìm cảm hứng sáng tác. Tuy nhiên ý tưởng của mỗi người thì mỗi khác, chẳng ai giống ai. Họa sĩ Vĩnh Trung và nghệ sĩ Hải Lý là một trong những trường hợp như vậy.

  • XUÂN ĐÀIChuyện thằng Thanh con cô Ngoan ở làng Đông cuối tháng này tổ chức đám cưới với con Thuý con cô Lâm ở làng Nổi, dân xã Vĩnh Sơn ai cũng tỏ tường. Cái đận cô Lâm có chửa, điều tiếng khắp làng, người ta đoán già đoán non về cha của đứa bé. Đoán vụng đoán trộm, thì thầm nhỏ to sau lưng, chứ thấy bóng cô đi ngang qua là họ im bặt. Nó mà nghe được nó tế cho! Nó vén mồm, vén váy, réo tên cúng cơm ba đời nhà mình ra mà chửi.

  • PHẠM THỊ XUÂNChị Xoan trở mình nhè nhẹ, sợ làm đứa cháu giật mình thức giấc. Chị quay mặt  vào tường như cố tránh cái ánh sáng xanh dịu phát ra từ ngọn đèn ngủ. Chị nhắm kín mắt nhưng vẫn không sao ngủ được. Đầu óc chị rối bời bao ý nghĩ. Có một cái gì day dứt, một cái gì tiếc nuối, một cái gì hẫng hụt vừa đi vào cuộc đời chị. Chị bỗng thấy lòng mình trống trải đến vô vị...

  • PHẠM THỊ XUÂNLGT: Ấn tượng của một nữ tác giả mới lần đầu tiên gửi tác phẩm đến cho TCSH thật khá đậm đà. Ấy là Phạm Thị Xuân, một phụ nữ ở độ tuổi đã qua thời thanh xuân, đang công tác tại một đơn vị y tế huyện Quảng Điền.