Huế, vùng đất màu mỡ cho thơ, nhạc, họa cùng nhiều ngành nghệ thuật khác thỏa sức sáng tạo. Năng lực dồi dào của giới nhiếp ảnh khá đông đảo ở đất Cố đô đã cho ra đời nhiều tác phẩm đạt giá trị nghệ thuật cao, phản ánh sinh động hơi thở cuộc sống vượt khỏi sự “chiêm nghiệm” của vùng miền, nhận nhiều giải thưởng danh giá trong nước và quốc tế.
Cụ Đặng Huy Trứ - ông tổ của nền nhiếp ảnh Việt Nam - Ảnh: wiki
Ngoài trang bìa 3 thường kỳ giới thiệu Khoảnh khắc đẹp, Sông Hương cũng từng có nhiều bài viết về Nhiếp ảnh Huế qua những cuộc thi và dấu ấn của từng cá nhân trong mỗi tác phẩm. Chuyên đề lần này tiếp tục ghi nhận những thành tựu mà Nhiếp ảnh Huế gặt hái trong nhiều năm qua; đồng thời mở ra hướng nhìn về nghệ thuật nhiếp ảnh giữa sự phát triển không ngừng của máy móc hiện đại và các loại hình mới như ảnh ý niệm, ảnh ý tưởng, ảnh lắp ghép, ảnh sử dụng phần mềm, v.v.
Với quan niệm: mỗi loại hình nghệ thuật để có “sức công phá” đều phải xây dựng, bồi đắp quanh mình hệ thống lý luận định hình cho phương pháp sáng tạo; phần lý thuyết về nghệ thuật nhiếp ảnh sẽ cung cấp đến độc giả góc nhìn về “cuộc đụng độ với truyền thông, với các phát minh kỹ thuật tạo ra hình ảnh ngoài máy ảnh. Chẳng hạn từ các video và phim, muốn có một bức ảnh đơn thuần chỉ là “kết quả của một khung đóng băng”, là “sự lấy cắp những gì làm cho nhiếp ảnh trở nên đặc biệt”. Điều này đã khiến giới nghiên cứu nghệ thuật nhiếp ảnh mong muốn trở về với sự thật chân xác, như là “cuộc hồi hương” về với nhiếp ảnh truyền thống, hay cụ thể là loại ảnh báo chí rất được đề cao giữa thời đại nhiều xáo trộn và bất an; cũng chính bởi nếu “xa rời cuộc sống, những bức ảnh nghệ thuật chỉ là trò chơi màu sắc”.
Dẫu sao sự phát triển của kỹ thuật sẽ không thay thế được nghệ thuật nhiếp ảnh, mà có lẽ sẽ khiến Nhiếp ảnh phải tự mở ra những chân trời mới, gửi vào khung ảnh những thông điệp và theo đó còn phải gói ghém một ý tưởng lớn, một tầm triết học phổ quát. Điều này trước hết đòi hỏi người nghệ sĩ phải tự trang bị cho mình vốn sống thực tế; và vốn sống cũng có thể hiểu là phông nền văn hóa, sự am hiểu nói chung về nhiều lĩnh vực khác nhau. Có vốn sống thực tế không những khiến nhiếp ảnh gia tìm bắt được sự chuyển động tinh tế hồn cốt sự vật trong sự hội tụ của ánh sáng, góc độ; mà còn giúp người thẩm định trong các cuộc thi lớn không loại ra những tác phẩm nghệ thuật ghi lại chân thực cuộc sống vốn có ở đâu đó song xem qua ngỡ phi lý…
Chuyên đề, dĩ nhiên sẽ có cái nhìn bước đầu về lịch sử nhiếp ảnh Huế, khởi từ cụ Đặng Huy Trứ, một người Huế được xem là ông tổ của nhiếp ảnh Việt Nam. Từ đây phát hiện ra xứ thiền kinh vốn có duyên với nhiếp ảnh từ rất xưa và trở thành một nét văn hóa xuyên suốt đến hôm nay. Theo đó, Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế đã đóng vai trò quan trọng trong việc nâng cao chất lượng sáng tác của hội viên. Và sự thành công của nhiếp ảnh Huế nói chung, đã góp phần giới thiệu với du khách trong và ngoài nước hình ảnh về một vùng đất thơ mộng, quyến rũ.
SÔNG HƯƠNG
(SH323/01-16)
(SHO).Đã hơn 20 năm đứng trên bục giảng là một nhà giáo hết mực yêu thương học trò và tâm huyết với nghề. Người thầy ấy còn là một Nghệ sĩ nhiếp ảnh luôn cần mẫn và tinh tế ghi lại những khoảnh khắc bất chợt của cuộc sống, những con người chỉ vô tình bắt gặp trong cõi nhân gian. Bằng tình yêu, sự đam mê và lòng nhiệt huyết với nghệ thuật nhiếp ảnh, đến nay, thầy giáo Nguyễn Xuân Hữu Tâm đã là chủ nhân của hàng loạt giải thưởng lớn nhỏ trong và ngoài nước.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG Cuộc thi ảnh nghệ thuật “Huế - Những góc nhìn mới” do Hội Nhiếp Ảnh Thừa Thiên Huế phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức vừa qua một lần nữa cho thấy đề tài về Huế là cảm nguồn bất tận. Mục đích cuộc thi là tìm kiếm, phát hiện ra những góc nhìn nghệ thuật mới về Huế, tạo nên một hình ảnh Huế đẹp, mới lạ so với những tác phẩm đã thành danh trước đây. Đồng thời, cuộc thi cũng góp phần quảng bá hình ảnh cố đô Huế qua ống kính nhiếp ảnh hướng đến Năm Du lịch 2012.
NHỤY NGUYÊN
Trong số 12 nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam được phong tước hiệu FIAP năm 2010, Phạm Bá Thịnh được xếp đầu với tước hiệu Nghệ sĩ xuất sắc hạng Bạc (E.FIAP/s).
ĐỒNG MINH ĐỐNG (Nhân kỷ niệm 140 năm khai trương hiệu ảnh Cảm Hiếu Đường)Vào những năm đầu thập kỷ 80 của thế kỷ 20, một số nhà nhiếp ảnh ở Huế đã tìm đến với nhau, lập ra một nhóm chơi ảnh nghệ thuật. Lúc bấy giờ tình hình kinh tế xã hội có nhiều khó khăn, người chơi ảnh còn hạn chế nên người chụp ảnh cũng không nhiều.
NGUYỄN THANH TÚTôi tình cờ quen Phạm Văn Tý vào những năm đầu của thập kỷ 90. Dạo ấy Bình Trị Thiên chia tỉnh, đáng lẽ tôi phải theo cơ quan ra Quảng Bình (quê tôi) công tác. Nhưng do hoàn cảnh gia đình và đặc biệt tôi đang theo học đại học ở Huế nên đành phải ở lại, chấp nhận thất nghiệp không có việc làm!
SĨ THIỆN Tốt nghiệp Cao đẳng Sư phạm năm 1980, anh lên tận chân núi Trường Sơn mở mang cái chữ cho đồng bào dân tộc vùng A Sao – A Lưới. Những năm đố, với đồng lương của “Thầy giáo – tháo dày”, Nguyễn Văn Dũng đã cầm phấn bằng “tay phải” và tiếp tục “tay trái” cầm máy mà anh dính từ 1978.
Hôm nay, cùng với bà con thân quyến nghệ sĩ lão thành Nguyễn Khoa Lợi, các nghệ sĩ nhiếp ảnh và những người hoạt động Văn học Nghệ thuật ở Thừa Thiên-Huế họp mặt tại căn nhà phố Hàn Thuyên - nơi từng in dấu chân nhiều thế hệ nhiếp ảnh Huế, để tiễn đưa nghệ sĩ nhiếp ảnh Nguyễn Khoa Lợi (NSNANKL) đến nơi an nghỉ cuối cùng với lòng tiếc thương vô hạn.