XUÂN CAO
"Rong rêu" - tranh của HS Lê Thị Thúy Hằng
Giả
Gối lên ghế đá để tập làm mồ côi hóa thân thành bất hạnh
Cũ kĩ, lích nhích khoang vào sâu ngút,
khom trầm tư để bêu ra trò đểu giả
Khúm núm trong cái lột xác không tự nhiên
neo vào đọt mồng tơi rệu rã chập chờn khô héo
Một nháy mắt đã thấy đời nhợt nhạt
Thô kệch mò mẫm đi trên con đường cõi chết hóa bụi kêu ca
Thực thể trống trơn gầy mòn siết kèm bên lâu đài vô việt
Đống cặn bã vã vào não nùng gió đông
Cấp cộng nắng buốt giá
Len lỏi rêu mờ xanh ngọc đã choáng màu băng lạnh
Oan hồn đi về!
Tiếng tù và
Tiếng tù và vừa thổi canh hai
Vờn xa cách âm dương lăn bánh
trên chiếc xe trắng bạc hiu mờ
Để góp trả những tro tàn bủn rủn
đang lụn cháy quên mình
đối diện trải dài trong sự cô đơn
Đắm lạc lõng vào những mê tự
kí thác ê chề trên bia mộ hoen cay
Treo trong bùn lầy của sự lãng quên, hờ hững
Cúi đi theo héo úa đêm về
Tiếng tù và
Kêu!
(SH289/03-13)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê