VŨ THIÊN KIỀU
Ảnh: internet
Người không nhớ em đâu
Người không nhớ em đâu mảnh trăng ngày mưa sốt vữa
mắt bận rồi
bờ đê mi có giữ nổi dòng xuôi
này mặn đắng
này nông nổi
này bùa treo
này mây nhử
guốc mộc lạ quai nhu mì hương bồ kết
nhãn đôi giày hàng hiệu chèn ngang cho lòng bung đỏ
về guốc mộc ư?
mốc thếch nhọ nhem đường.
Người không nhớ em đâu dù hoa dâm bụt tẩy tung bờ giậu đá
nức nức hồng lan ngửa nắng treo chiều
vành môi miết
nụ hôn hút mầm ngọc bích
ngời chiếu sáng mặt đêm
Người không nhớ em đâu giữa rộn mùa chưng mật
áo mặc quá lần bấy bá nào vui
kìa sen trắng thêu bùa tự đến
bỏ nhạt giọt vừa
bứt ngó làm dưa
Người không nhớ em đâu dù những lời hôi hổi
chiếc bóng đè ngày ú ớ ai tin
gà mổ mắt nhau tranh mồi rơm dại
đuốc đốt ngực đêm
và
óc ách suối hờn.
Riêng một góc đêm
Hẹn ngày chín đêm chợt thức giấc
Đò lặng bên sông
Vịnh nước xoáy ai ngờ
Bề mặt ấm
Chấm bình minh vội hé
Lạnh thẳm đáy dòng mùi bùn cát đong ngang
Chuyền cành xanh chim gọi mùa ríu rít
Con sâu bắt muộn
Nhựa se cuống lá vàng
Trái tim trò cút bắt
Không cộng trừ
Không thuận nghịch rót thường
Đốt ngực trăng
Mây cuồng cuồng xổ cúc
Mắt sao
Vành lăn tròn dốc bụi
Khuôn vợt nắn hồng má phấn
Bưng chiếc khăn ngằn ngặt ướt.
Ngắm chung ánh trăng từ riêng một góc đêm
Từng bước trăng đi
Mình còn cùng nhịp đếm?
(SH313/03-15)
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê